Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 459
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:03:46
Lượt xem: 19
Trần Chí Khiêm điền tờ khai cho Trương Nguyệt Cầm, chờ tiếp viên hàng không mà Trang Linh Linh quen biết đến dẫn Trương Nguyệt Cầm đi vào. Trương Nguyệt Cầm lần đầu ra ngoài, lần này trở về còn mang theo một khoảng lớn ngoại tệ của niên đại này, vì bà ấy không hiểu những thủ tục nên hai vợ chồng phải nhờ nhân viên hỗ trợ bà.
Phàn Kỳ dõi theo mẹ bước vào hải quan và vẫy tay chào cho đến khi cô không thấy bà nữa.
Rõ ràng mẹ chỉ đến chơi hơn một tuần nhưng cô thấy so với mẹ cô đời trước thì bà ấy giống với mẹ ruột hơn.
Trong kí ức cả hai đời này của cô, lần đầu tiên được gối đầu lên đùi mẹ nằm ngủ trên ghế sofa, lần đầu tiên được ôm lấy mẹ khi nghe thấy tiếng sấm, mẹ còn nói bị cô ôm chặt muốn chết.
Dù cho cô luôn nói rằng nhà mình không thiếu tiền nhưng mỗi lần ăn cơm mẹ đều dành phần ngon cho cô.
Đôi mắt Phàn Kỳ có hơi nóng lên, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Tết sẽ về thăm."
"Tất nhiên phải về rồi!" Phàn Kỳ rất muốn gặp bà nội, ba và anh trai trong ký ức của nguyên chủ. Thấy cô tâm trạng sa sút, Trần Chí Khiêm cúi đầu nói với cô: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi ăn điểm tâm không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa nghe thấy đồ ăn, đôi mắt Phàn Kỳ đã tỏa sáng lấp lánh: "Đi! Đi chứ!"
Đáy lòng Trần Chí Khiêm đã thả lỏng hơn, ngay cả mình còn không quan trọng bằng một tin tức nóng hổi nữa thì việc một bữa điểm tâm có thể giúp cô quên hết sự nhớ nhung với gia đình cũng không quá hiếm lạ, nói gì được với cô bây giờ?
Phàn Kỳ đã quen việc Trần Chí Khiêm có thể tìm thấy một cửa hàng lâu đời ở một xó xỉnh nào đó.
Khi đi ngang qua sạp báo ở cửa, Trần Chí Khiêm có mua hai tờ báo, hai người vừa vào trong cửa hàng, Phàn Kỳ đã phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt, hầu như trên tay ai cũng cầm một tờ báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-459.html.]
Trần Chí Khiêm dẫn cô lên lầu hai, nhìn một vòng rồi tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.Trần Chí Khiêm biết vợ mình không kiêng cữ món nào nên tự chọn món giúp cô.
Trà được phục vụ mang lên, Trần Chí Khiêm vừa tráng trà và pha trà, động tác của anh vô cùng thành thạo, vừa kể chuyện cho Phần Kỳ nghe: "Quán trà này có hơn sáu mươi năm lịch sử, năm đó chiến tranh loạn lạc, những ông trùm trong nước đều chạy tới đây lánh nạn, thế là Hồng Không như hai tách trà không đủ uống(*), rửa ruột rửa bụng cũng không đủ cho những kẻ này tiêu xài, từ đó biến thành quán trà cao cấp."
(*) mô tả ẩm trà, trong đó "chén" dùng để chỉ trà, trong khi "hai miếng" đề cập đến hai miếng điểm tâm có kích thước lớn hơn trong lịch sử và có thể làm một người no miệng.
"Nơi này mà là cao cấp ư?" Phàn Kỳ nhìn xung quanh toàn thấy người lớn tuổi ăn sáng uống trà, chỉ cảm thấy cổ xưa chứ không nhìn ra loại cao cấp gì."
“Năm đó cũng được xem như cao cấp nhưng cũng là chuyện ngày trước rồi." Trần Chí Khiêm rót cho cô một chén trà.
Trà và bánh được mang lên, Phàn Kỳ lấy một miếng ruột già giòn ăn, miếng ruột già này ăn ngon thật.
Anh nói tiếp: "Năm ấy nơi này không phải quán trà bình thường, phải là trà với người đẹp, mỗi một bàn đều có một cô phục vụ chuyên pha trà."
Phàn Kỳ nhìn thấy bóng lưng phía sau Trần Chí Khiêm quen quen, cô hỏi: "Còn có cái này sao? Thế có giống hộp đêm không? Không lẽ còn tuyển cô đào nữa à?"
"Đương nhiên, có tuyển mỹ nhân đầu bảng, hạng ba hạng bốn luôn mà."
Phàn Kỳ ăn một cái sủi cảo tôm: "Hóa ra cũng không phải chỗ đàng hoàng gì."
"Lúc đó chiến tranh loạn lạc, người tràn vào Hồng Kông nhiều như vậy, người ta cũng chỉ là gái mới lớn nhưng vì để sống qua ngày mới phải đi làm nữ phục vụ cũng là chuyện thường, đều do hoàn cảnh bắt buộc cả."
Phàn Kỳ tiếp tục đề tài với anh: "Em đọc báo chí thấy nói trước kia bà Lưu là nữ phục vụ xuất thân từ quán trà, không nghĩ tới còn có vụ này."