Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 450
Cập nhật lúc: 2024-10-17 14:03:32
Lượt xem: 19
Trần Chí Khiêm lại hỏi Chu Nhã Lan: "Chị có ý tưởng nào về bước kết hợp tiếp theo của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa chưa?"
Doanh số bán máy chơi game của điện tử Thiên Thược và đồ chơi hộp bí ẩn đang rất bùng nổ.
Hai sản phẩm chủ lực này đã thu hút được rất nhiều khách hàng, cùng với việc Chu Nhã Lan đã điều chỉnh mô hình bán hàng khiến doanh số bán hàng của Thế giới đồ chơi đã tăng vọt và vượt xa Thếu giới trẻ em.
Gần đây, vốn chủ sở hữu của Thế giới trẻ em cũng đã được giải quyết, tòa án đã phán quyết rằng tất cả tài sản của Lâm Ích Hòa đều thuộc về Lâm Hữu Kiệt.
Tất nhiên là sự mở rộng của Thế giới trẻ em quá nhanh đã tạo rất nhiều khoản nợ phát sinh, giá trị thực tế của khoản thừa kế đã giảm đi rất nhiều.
Trong hoàn cảnh như vậy, Chu Nhã Lan đã quyên tặng 30 triệu và một căn biệt thự đứng tên con trai mình.
Những người khuyên Chu Nhã Lan phải sống tử tế hơn cũng xuất hiện nhưng đều bị cô ấy mắng lại hết. Người ta gánh nợ nần mà vẫn quyên góp tiền của, bọn họ còn muốn cô ấy tử tế thế nào nữa? Bọn họ còn muốn ép cô ấy phải nuôi đứa con ngoài giá thú của đôi nam nữ ghê tởm đó sao?
Số tiền đã được quyên góp và khoản nợ cũng đang được Chu Nhã Lan gánh vác, nó sẽ không đến mức không thể trả nổi, nhưng đó vẫn là một rủi ro kinh doanh rất lớn.
Ngay cả khi Thế giới trẻ em sáp nhập với Thế giới đồ chơi, những khoản nợ này vẫn cần phải được xử lý thích đáng.
Trần Chí Khiêm gợi ý cho Chu Nhã Lan nên xử lý các khoản nợ này như thế nào và giảm rủi ro xuống mức thấp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-450.html.]
Chu Nhã Lan nghe nói rằng Trần Chí Khiêm rất quen thuộc với việc quản lý vốn nên nói: "Chí Khiêm, ở độ tuổi của cậu sao cậu lại hiểu biết nhiều như vậy? Sau khi nghe những gì cậu nói, chị cảm thấy hình như mình đã sống uổng phí mấy năm qua đấy."
"Tôi đã suy nghĩ khá nhiều về vấn đề này, hơn nữa tôi cũng hay thảo luận với Dung Viễn nữa.” Trần Chí Khiêm giải thích.
“A Khiêm, hành lá đâu?” Phàn Kỳ gọi to, cốt lết xào hành mà không có hành thì sao mà được?Trần Chí Khiêm đưa hành lá cho Phần Kỳ, Phần Kỳ nhấc nắp nồi lên, nước sốt đỏ sẫm của món cốt lết xào hành đã đến giai đoạn rút nước, cô cho ngay một nắm hành lá vào.
Mũi của cô ngửi được mùi thơm của bồ câu sữa nướng khi cô quay sang hướng của Hứa Diệu Nhi: "Diệu Nhi, cô đã cho thêm gia vị gì vậy?"
"Đó là dược liệu, năm quả đào lông. . ."
Nghe Diệu Nhi liệt kê các dược liệu, Phàn Kỳ chính là người với tôn chỉ gạo không ngại trắng, thịt không ngại mỏng. Phần lớn các món ăn cô đều thích làm y chang như bản gốc nên cô chỉ ước gì có thể nhớ hết chúng ngay lập tức.Phùng Học Minh không biết mình có điên hay không, anh ta biết rõ Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi đã ở cùng nhau, càng biết rằng anh ta nên buông tay không nên gặp hai người bọn họ nữa nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta không thể khống chế bản thân mà mua vé tàu rồi lên bờ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ta đi thẫn thờ trên đường, qua các cư dân và ngõ nhỏ chật hẹp. Anh ta thấy mình hèn hạ chẳng khác gì ông ngoại, phải mất đi thì mới trân trọng, không có mới biết đau xé tim gan.
Một mùi hương quen thuộc bay ra từ cửa sổ. Dù Diệu Nhi ướp gà hay ướp bồ câu đều thích sử dụng dược liệu này. Anh ta lần theo mùi lương đi đến bên cửa sổ.
Anh ta nghe được giọng nói của Phàn Kỳ: "Hương vị này thực sự tuyệt vời. Tôi muốn công thức của nó."
"Ừm. Tôi cũng muốn học món sườn cốt lết của cô." Đây là giọng nói của Diệu Nhi.
Phùng Học Minh ngửi thấy mùi hương, sắc mặt buồn bã. Lúc đang tha hương nơi đất khách quê người, Hứa Diệu Nhi nấu cho anh ta hương vị quê hương, lúc đó anh ta rất vui.