Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:48:08
Lượt xem: 20
“Chuyện của bà cụ Lưu, tôi cũng coi như người trong cuộc, tôi không muốn mang theo lập trường cá nhân nói chuyện của một người già sau lưng. Mà chúng tôi cũng không muốn xảy ra tranh chấp với bà cụ Lưu, xem ra bà ấy rất khó khống chế cảm xúc. Như vợ tôi nói, đề nghị mọi người hỏi anh Phùng Học Minh." Mấy phóng viên này cũng lập tức quay lại gia nhập vòng vây Phùng Học Minh và bà cụ Lưu.
Phùng Học Minh và bà cụ Lưu bị phóng viên vây quanh.
Bà cụ Lưu yêu cầu Phùng Học Minh làm sáng tỏ, Phùng Học Minh kéo bà cụ Lưu ra bên ngoài: "Bà ngoại, chúng ta đi về nhà."
Bà ngoại nói như vậy, chính là gián tiếp thừa nhận là vấn đề của bà ấy, vừa rồi bà ấy mắng khó nghe như vậy đều bị phóng viên ghi âm lại rồi, lát nữa tin tức được đưa ra, thật sự mất mặt ném về tận nhà .
Bà ta tiếp tục giải thích: "Phàn Kỳ mắng bà, kêu bà có bệnh đi khám, cho nên bà mới mắng cô ta, miệng cô ta quá..."
Phùng Học Minh khẽ quát một tiếng: "Bà ngoại."
Bà cụ Lưu nào chịu nghe, còn đang chỉ trích Phàn Kỳ: "Loại người này không có chút giáo dưỡng nào..." Phùng Học Minh nghe không nổi nữa, anh ta kéo bà ngoại lên xe.
Trên xe, không có phóng viên, cuối cùng bà cụ Lưu cũng xả tất cả cơn tức lên đầu Phùng Học Minh: "Tôi nuôi phí công thứ không có lương tâm như anh, chỉ biết giúp người ngoài, anh coi tôi là bà ngoại sao..."
Bà ngoại vừa khóc vừa mắng, Phùng Học Minh tăng tốc lái xe, lái xe tiến vào Phồn Viên, dừng xe lại, kéo cửa chỗ ngồi phía sau ra: "Bà ngoại, đến nhà rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-415.html.]
Bà cụ Lưu từ trên xe bước xuống, đưa tay tát anh ta một cái: "Thứ sói mắt trắng không có lương tâm!"
Phùng Học Minh ôm mặt, anh ta quay người lên xe, hạ cửa kính xe xuống: "Bà ngoại, cháu về đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cụ Lưu nhìn xe cháu ngoại rời đi, lửa giận trong lòng không có chỗ xả, vội vàng đi vào trong nhà gọi điện thoại cho con gái. Điện thoại vừa được kết nối, nghe thấy giọng con gái, bà ta lập tức ào ào nói ra chuyện hôm nay.
Thời gian này, Lưu Tương Niên vẫn luôn ép Lưu Xảo Yên, muốn Phùng Học Minh quay về Thiên Hòa.Lúc còn bé em trai kế thừa gia nghiệp, sau này em trai xảy ra chuyện, mới muốn bồi dưỡng con trai của bà ta, Học Minh làm ở Thiên Hòa nhiều năm như vậy, rõ ràng đã một mình gánh vác một phương, là người thừa kế xứng đáng, ba bà ta trông thấy Trần Chí Khiêm từ Đại Lục đến, lập tức muốn ném con trai của bà ta qua một bên, muốn Trần Chí Khiêm kia, bây giờ người ta không chịu tới Thiên Hòa, lại muốn Học Minh quay về. Dựa vào đâu chứ?
Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì bà ta cũng nghe cha mình, xưa nay không phản kháng, ngay cả chuyện tìm Phùng Thế Xương cũng là bị ông ta sắp xếp, Học Minh cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám rồi, ba bà ta làm ông ngoại còn không quản được, bà ta có thể có cách nào?
Bà ta chỉ nói lại câu miệng, ba bà ta đã nổi trận lôi đình, trút tất cả tức giận lên người bà ta. Lưu Xảo Yên ấm ức không chịu được, cho nên khi ba bà ta tiến vào bệnh viện trị bệnh bằng hoá chất, bà ta cũng không tới bệnh viện.
Lúc này, nghe mẹ phàn nàn về con trai của bà ta, nói con trai bà ta không giúp mình, nói con trai bà ta lòng lang dạ sói. Lại là phàn nàn con trai của bà ta?
Mấy ngày nay, Lưu Xảo Yên nghĩ kỹ lại, con trai của bà ta rất tốt, chỉ là không chịu kế thừa tài sản mà thôi, ba bà ta có việc, Phùng Thế Xương có chuyện, còn không phải đều là con trai bận trước bận sau, làm nhiều chuyện như vậy rồi mà còn chưa được tốt?
Nghe mẹ của bà ta không ngừng phàn nàn, bà ta nói: " Mẹ, nếu ghét bỏ con trai con không tốt, vậy thì tìm người tốt đi. Học Minh cũng không cần tài sản nhà họ Lưu, hiện giờ nó còn bận trước bận sau, là nó có hiếu rồi."