Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:48:05
Lượt xem: 30
Cậu nghe mợ lải nhải, ăn từng miếng đồ ăn một, đột nhiên ông ấy dừng lại, nuốt một miếng cơm, nhìn về phía vợ và em gái: "A Phương, em ba, anh nói với hai người, chuyện Kỳ Kỳ có rất nhiều tiền, về đến nhà, không được nói với ai, biết chưa?"
Mợ hơi nghỉ hoặc một chút, cậu nói: "Chúng ta có bốn anh em, mỗi một nhà ít thì có hai đứa trẻ, nhiều thì bốn đứa, tổng cộng mười đứa, đa số bọn nhỏ cũng đã kết hôn. Tôi cho bà biết, suy nghĩ trong lòng của mỗi người đều không giống nhau.
Lúc không có tiền, yên bình không có chuyện. Đến lúc biết Kỳ Kỳ và A Khiêm có rất nhiều tiền, nếu một nhà nào thật sự khó khăn, mượn một chút thì không sao.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ sợ đến lúc đó có nhà ai có ý đồ xấu, thì thật sự là cái hang không đáy, không thể lấp đầy. Đừng để đến cùng cho tiền rồi, còn không có kết cục tốt.
Nghe nói như thế, mợ liên tục gật đầu: "Tôi biết rồi."
Cho nên, người thật sự muốn tiền của bạn, sẽ quanh co lòng vòng hỏi thu nhập hiện tại của bạn là bao nhiêu, mà người không tham tiền của bạn, dù bạn nói cho người ta biết, người ta còn sợ người khác sẽ có ý đồ xấu.
Cậu vừa dứt lời, lại muốn uống sạch cả nước ra, lại bị Phàn Kỳ cướp lại: "Cậu cũng đừng tiết kiệm chút này nữa. Ăn nhiều không tốt cho cơ thể."
"Không ăn, sẽ không ăn." Cậu bị lấy mất hộp cơm còn không vui.
"Sau này cậu phải thay đổi thói quen đi, biết chưa?" Phàn Kỳ nói với ông ấy.
"Biết rồi." Cậu thu dọn hộp đồ ăn, nhét vào trong tay mợ: "Mọi người về sớm một chút đi, nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù bác sĩ nói tôi phẫu thuật xong còn cần nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một buổi tối, mọi người chắc chắn sẽ không an tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-413.html.]
Cậu tiễn bọn họ ra khỏi phòng bệnh .
Phàn Kỳ đi ra khỏi phòng, trông thấy Phùng Học Minh và bà ngoại anh ta đang chờ thang máy.Cả nhà họ đi qua, thang máy tới, nên cùng nhau tiến vào thang máy .
Bà cụ Lưu đến thăm Lưu Tương Niên, dù sao cũng đã làm vợ chồng với ông ta mấy chục năm, nào có thể nói buông là buông.
Lúc nghe nói chuyện ông ta đã làm hôm nay, dù tức muốn chết, nhưng Lưu Tương Niên có uy quyền tuyệt đối trong nhà, bà ta ngoại trừ khóc hai tiếng, biểu lộ một chút ấm ức của bà ta, thì cũng không dám nói ra một câu kiên cường nào.
Giờ đi vào thang máy, trông thấy thằng súc sinh kia dẫn theo cả nhà nhà quê, lửa giận không có chỗ xả trong lòng bà cụ Lưu lập tức tràn ra ngoài .
Bà cụ Lưu dùng ánh mắt khinh bỉ, liếc về phía Trương Nguyệt Cầm và mợ nhà họ Trương, thật ra hai người đều ăn mặc rất chỉnh tề, Trương Nguyệt Cầm ở nội thành Thượng Hải lâu, khí chất càng hơn xưa, mợ nhà họ Trương chính là người phụ nữ nông dân vùng đồng, trên người chắc chắn có vẻ quê mùa.
Tuy nhiên ở trong mắt bà cụ Lưu, hai người không có gì khác nhau, chỉ xứng bị bà ta khinh thường, khóe miệng bà ta co lại, lỗ mũi thở mạnh. Thật không biết đầu lão già kia có bệnh gì, ngày ngày nhớ thương Trần Uyển Âm , ngày ngày nói con của bà ta không thể sánh bằng con trai của Trần Uyển Âm.
Con trai của Trần Uyển Âm còn có thể cưới được con gái nhà họ Tiết, đứa cháu này thì sao chứ? Cưới đứa con gái như thế. Biết kiếm tiền thì sao?Trên đường đi, Trương Nguyệt Cầm đã nghe con gái và con rể kể chuyện nhà họ Lưu, cũng biết năm đó bà nội A Khiêm trở về vì trông thấy người phụ nữ khác này của ông nội anh nên mới tức giận rời khỏi Hồng Kông.
Mặc dù lão già kia là người cặn bã, nhưng người phụ nữ này cũng không phải thứ gì tốt, hiện giờ còn trợn mắt, coi bà ấy là gì chứ?
Bà ấy giả vờ như không biết, hôm qua không phải thằng nhãi này đi vào phòng bệnh chào hỏi sao? Bà ấy nói với Phùng Học Minh: "Cậu nhóc à!"
Phùng Học Minh thấy mẹ Phàn Kỳ gọi anh ta, cười gật đầu: "Dì ạ, dì đến thăm cậu nhà sao?"