Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-10-16 05:52:03
Lượt xem: 24
Nhân viên đứng quầy ở bên cạnh nhìn, Trần Chí Khiêm cười nói: "Lúc kết hôn, hai chúng tôi cái gì cũng chưa làm mới ký một tò giấy chứng nhận kết hôn, hôm nay mới đến mua nhẫn cưới. ”
“Anh Trần thật lãng mạn, cô Trần cũng thật có phúc mà!" Nhân viên đứng quầy nói.
“Không, cưới được cô ấy là may mắn của tôi. " Trần Chí Khiêm nói.
Anh đang ở trước mặt người ngoài show ân ái hả? Phàn Kỳ hiểu ra, lập tức cầm lấy nhẫn đeo vào cho anh.
Lúc này anh mới thu dọn túi, kéo tay cô: "Đi thôi. ”
Nhân viên đứng quầy nói: "Tạm biệt!”
Trần Chí Khiêm còn quay đầu lại cười với cô ấy: "Tạm biệt!”
Trên tay đeo một thứ gì đó, cảm giác có chút khang khác, Phàn Kỳ bị anh nắm tay, điểm khác biệt lớn nhất so với ngày xưa chính là tim cô đập nhanh hơn, như vậy rất không tốt.
Hai người đến bãi đỗ xe ngầm, lên xe, Phàn Kỳ nói: "Trần Chí Khiêm, anh như vậy có phải là show ân ái hơi thường xuyên quá hay không, tôi thấy cứ tiếp tục như vậy, người khác đều sẽ cho rằng chúng ta thật sự là vợ chồng mới cưới. Tục ngữ nói, tình yêu mặn nồng sẽ kết thúc rất nhanh. Đến lúc đó chúng ta ly hôn, anh làm sao khiến người ta tin tưởng vào tình yêu của anh đây?”
Trần Chí Khiêm đặt một tay lên tay lái, tay vặn chìa khóa dừng lại, trong lời nói có vẻ không vui: "Đây là lần thứ mấy hôm nay em nói đến từ ly hôn rồi?”Phàn Kỳ nhất thời không biết trả lời thế nào. Trong lúc trầm mặc, Trần Chí Khiêm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, lái đến trên đường, lái qua đường hầm, anh cũng không lái về phía nhà. Phàn Kỳ phát hiện không đúng: "Anh đi đâu vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-267.html.]
“Đi ăn tối. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không phải ở quán ăn bên cạnh ăn một chút là được rồi sao. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm đã dừng xe lại: "Xuống đây. ”Phàn Kỳ xuống xe, đây là một con phố xa lạ với cô.
Anh dắt cô quen thuộc đi vào bên trong, lúc này đã là hơn bảy giờ tối, cả con đường đều rất ồn ào, trong không khí tràn ngập mùi thơm của các loại thức ăn. Hai bên lề đường dựng lên rất nhiều căn nhà cũ lợp tôn, có nhà thì buôn bán tiệm bách hóa dược liệu, đa số là kinh doanh các mặt hàng ăn uống. Chảo bò xào khô đúng là quá trêu người, Phàn Kỳ kéo Trần Chí Khiêm: “Trần Chí Khiêm ăn cái này đi, nhìn có vẻ rất ngon. ”
“Đi theo tôi. ” Trần Chí Khiêm không có ý dừng lại, Phàn Kỳ chỉ có thể sải chân rộng bước theo anh tới đằng trước.
Anh dừng lại ở trước một tiệm ăn, Phàn Kỳ ngước đầu lên nhìn, dòng chữ màu đỏ trên nền xanh viết là “Ẩm thực Triều Châu A Côn”, màu sắc của bảng hiệu cũng đủ có cảm giác công kích rồi, những chữ đó cũng được viết rất qua loa. Tuy nhiên, chính là một tiệm ăn trông có vẻ rất sơ sài như thế này, vào lúc này đây, quy mô của cửa tiệm không to, vậy mà lại không còn chỗ trống nào, ngay cả những cái bàn nằm ở ngoài cửa tiệm cũng đều ngồi kín người cả rồi.
“Hết chỗ ngồi rồi. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm tiến tới hai bước, vẫy tay: “Ở đây. ”
Phàn Kỳ qua đó nhìn, ồ! Nằm trong hẻm ở một bên của cửa tiệm, có lợp mái che nắng, còn có mấy cái bàn nhỏ, tình hình buôn bán thật sự rất tốt. Ở đây một bàn vẫn chưa được dọn dẹp, khách đã đi rồi. Trần Chí Khiêm nói với cô: “Em chiếm chỗ này đi. ”Phàn Kỳ gật đầu rồi ngồi xuống, Trần Chí Khiêm đi gọi món.
Một bà cụ bước tới dùng cái khăn lau cái đống vỏ sò đang chất thành núi ở trên bàn vào trong cái xô nhựa, rồi quăng cái khăn vào trong một cái xô khác vò hai cái, vắt khô, rồi lau sạch cái bàn rất trơn bóng đó. Phàn Kỳ xoay đầu qua nhìn, bàn bên này là của hai ông bác, bàn của bọn họ cũng chất hai đống vỏ sò, vỏ này dường như là con sò biển, nhưng mà con sò biển ở Thượng Hải thường ăn là màu trắng, mà của bọn họ ăn là màu xanh. Phàn Kỳ hỏi: “Đây có phải là con sò biển không?”
“Đây là con chem chép. ” Ông bác ở bàn bên đó rất nhiệt tình, “Chem chép này một năm chỉ có hai tháng này mới béo nhất, qua tháng chín là không có nữa. ”
“Vậy sao?”