Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-10-16 05:50:36
Lượt xem: 30
Vấn đề là bên phải tay lái là vô lăng bên phải, bên trái là cần gạt số. Trong quá trình lái, sang số chắc chắn là chuyện phiền phức nhất, nhất là còn phải phối hợp cả tay chân để sang số, Phàn Kỳ cảm giác thứ này có thể khiến cô điên luôn không chừng. Ngoại trừ phối hợp đạp côn để sang số, việc còn lại là lái tiến lùi. Cô là một tài xế già, cảm giác bây giờ như đang học lái xe một lần nữa vậy.
Phàn Kỳ luyện tập lái tiến lùi khoảng nửa giờ, sư phụ ngồi ở ghế phó lái, yêu cầu cô ngồi một mình bên trong.
Khi lái xe tốc độ thấp ở hai sô, Phàn Kỳ nảy ra sau, chân đạp ga bay đi như mũi tên lửa xé gió. Sư phụ gọi cô: "Nhìn vận tốc quay lên cao kìa!"
Được rồi! Lên hai số, đệch! Bộ côn và sang số chắc chắn không phối hợp, sư phụ tức giận nói: "Nhìn cái gì thế? Tiếp tục lái đi. "
Tiếp tục lái, sư phụ nói: "Động cơ bánh răng đều xoay chuyển như vòng quay gió rồi, cô còn không lên được à?'
"À à!" Phàn Kỳ vừa muốn sang số thì tay chân không phối hợp, xe tắt lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-233.html.]
"Lại nữa!" Sư phụ nhìn sắc mặt cô không tốt lắm: "Ngày đầu tiên học được như vậy đã là không tồi rồi! Nếu có thể học được ngay lập tức thì chúng ta sẽ không ăn cơm được mất. "
Vân Mộng Hạ Vũ
Học xe ở đây là một chọi một, không có mấy người học việc trên xe, chỗ xấu là trên xe không thể nói chuyện phiếm hi hi ha ha được, chỗ tốt là học ở đây rất tiết kiệm thời gian. Một giờ tới sẽ có học viên kế tiếp lên xe. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Trần Chí Khiêm có tật xấu, nhất định muốn cô học sang số bằng tay.
Buổi chiều Phàn Kỳ gặp lại Chu Nhã Lan, hai người thay đồ vận động đi ra. Được một lúc Chu Nhã Lan lại nói về chính cô ấy, trên eo lưng bụng đều là thịt mỡ, hoàn toàn không có cách nào nhìn nổi. Hôm nay vừa nhìn thấy Phàn Kỳ, Chu Nhã Lan lại duỗi tay ôm lấy eo cô: "Đại mỹ nhân như cô đây, tròng mắt tôi chỉ hận không thể dính vào trên người cô, cô nói chồng cô đi nước ngoài lâu như vậy, chắc buổi tối anh ta nhớ cô lắm nhỉ?"Nhớ cái con khỉ khô ấy! Từ sau hôm đó cúp máy xong thì Trần Chí Khiêm vẫn không gọi lại cho cô. Nhớ nhung là giữa nam với nữ, không phải giữa anh em với nhau đâu. Anh muốn giúp cô ăn no mặc ấm thì tốt rồi, chẳng lẽ còn có thể nhớ nhung thật?Phàn Kỳ và Chu Nhã Lan luyện tập theo chỉ dẫn, bắt đầu tập. May mắn bình thường Phàn Kỳ hay chạy bộ với Trần Chí Khiêm, ít nhất không giống như Chu Nhã Lan, mới nửa tiếng mà đã muốn đầu hàng.
Vận động thật sự rất đau, tuy rằng vừa rồi lúc tập thì mồ hôi đổ như thác, nhưng sau khi giặt tắm một phen, cô cảm giác cả người rất thoải mái. Phàn Kỳ nói lời tạm biệt với Chu Nhã Lan, đi tàu điện ngầm về nhà. Trước khi tới trạm tàu điện thì cô ra chợ mua bồ câu về nhà hầm canh. Trần Chí Khiếm nhắc nhở cô hãy uống canh bồ câu. Buổi tối cô hầm canh, uống canh, buổi sáng hâm lại lần nữa, ăn cả bồ câu hấp. Lúc chờ canh chín, cô rảnh rỗi nên ánh mắt cứ liếc nhìn về phía điện thoại.
Đừng nhìn nữa! Đã hiểu hết rồi, chẳng lẽ thật sự muốn Trần Chí Khiêm nóng ruột nóng gan với mình hay sao? Ngủ, ngủ. Cũng may vận động mệt mỏi nên lên giường có thể ngủ ngay. Cô hạn với Chu Nhã Lan đi tập thứ hai, tư, sáu. Bây giờ cô quyết định thêm một ngày trong tuần nữa, như vậy để chắc chắn buổi sáng sau khi mình đi tập lái xe xong thì không có buổi chiều nào rảnh. Kiếp trước thị trường chứng khoán cũng đóng cửa vào cuối tuần, bản thân cô vốn luôn nằm ì ở nhà nhưng sao lại không thấy nhàm chán như lúc này? Thật đúng là kỳ quái!May mắn một tuần trôi qua rất nhanh.
Đến bây giờ, những ngày đi làm thì rất tốt, có thể xem được tình hình. Sau khi giảm mạnh vào thứ ba, tới thứ tư lại giảm, nhưng mà sau đó trên cơ bản là vẫn thu được huề vốn, thứ năm thứ sáu thì thu lại thành một ngày một đường dương, một ngày một đường âm.