Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-10-15 20:49:29
Lượt xem: 40
“Con. . . ” Điều này khiến Trần Chí Khiêm không cách nào đáp lại, mặt nóng đến đỏ bừng: “Con không biết. ”
“Ôi điên mất, sao tôi có thể sinh ra một đứa đầu gỗ như anh thế này, cơ thể vợ con có vấn đề gì mà cũng không biết sao? Lập tức đi sờ. . . “ Tiết Hiểu Tĩnh còn tinh tế nói phải sờ như thế nào, nói xong thì cúp điện thoại.
Sao mẹ mình lại có thể như vậy, vừa rồi nói thẳng với Phàn Kỳ không phải được rồi ư! Anh hít sâu một hơi, đặt tay lên n.g.ự.c mình rồi bắt đầu dạy Phàn Kỳ: “Mẹ tôi bảo em làm thế này. . . ”
Phàn Kỳ thấy anh đỏ mặt, cô nói: “Tôi biết rồi, tôi vào ngay đây. ”
Trần Chí Khiêm thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó lau mồ hôi trên trán, nhưng lại nghĩ có gì đó không đúng, anh bước tới cửa: “Bên trái xoa theo chiều kim đồng hồ, bên phải xoa ngược chiều kim đồng hồ. ”
“Đã biết. ” Phàn Kỳ đang ở tiến hành thì nghe thấy mấy lời này, cô quả thực muốn 囧 đến nỗi muốn đào ba thước đất chui xuống.
Trần Chí Khiêm đi xem cháo và trứng luộc, nghe thấy tiếng cửa mở, anh vội hỏi: “Thế nào?”
Phàn Kỳ có chút xấu hổ, lắc đầu: “Không có. ”
“Vậy là tốt rồi. Em đi gọi điện thoại cho mẹ tôi đi, sáu giờ rưỡi bà ấy phải ra ngoài rồi, buổi sáng muốn kiểm tra phòng. ”
Phàn Kỳ gọi điện thoại, vài giây sau Tiết Hiểu Tĩnh đã bắt máy, Phàn Kỳ nói cho bà ấy tình hình mình vừa kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-185.html.]
“Vậy không sao rồi. Con đưa điện thoại cho A Khiêm đi!”Phàn Kỳ sợ mẹ Trần lại bày ra chuyện gì nữa, cô nói: “Mẹ Mỗ, mẹ nói thẳng cho con cũng được mà. ”
“Con đi gọi A Khiêm tiếp máy, con không cần tự làm mấy thứ này, rất phiền. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ tưởng phải mát xa bèn vội nói: “Không phiền ạ, tự con làm là được rồi. ”
“Cước phí đường dài rất mắc, con kêu nó tới nghe. ” Đây là lần đầu tiên mẹ Trần lấy uy nghiêm của một người mẹ chồng ra. Phàn Kỳ bất đắc dĩ: “A Khiêm, mẹ Mỗ kêu ngươi. ”Trần Chí Khiêm tiếp điện thoại, nghe mẹ mình nói: “Con nhớ đơn thuốc rồi mua về hầm cho con bé, chúng ta thực hiện liệu pháp ăn chữa bệnh, trước và sau khi hành kinh cho con bé ăn ba đến bốn bữa, điều trị hai ba tháng là tốt lên thôi. ”
Anh lấy bút viết: 15g nhân sâm, 9g đương quy, 30g bạch thược. . .
“Mua bồ câu hoặc gà ác đúng không? Con biết rồi, con sẽ nhìn chằm chằm em ấy uống. Không có tác dụng thì con sẽ gọi lại cho mẹ. Đã biết, đã biết!”Trần Chí Khiêm vừa muốn cúp điện thoại, Tiết Hiểu Tĩnh nói: “Từ từ, con nói với con bé, kiểu dáng của áo n.g.ự.c không nên quá chú trọng vào vẻ ngoài đẹp đẽ, cũng không thể bó chật quá, thoải mái là chính, có hiểu không?”
“Dạ!” Trần Chí Khiêm cúp điện thoại, anh đang suy nghĩ nên nói thế nào cho Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cầm tờ giấy lên và nhìn vào đơn thuốc được viết lên trên: “Mẹ Mỗ cũng biết Trung y sao?”Mẹ Trần có năng lực như vậy, sao nguyên chủ lại không kêu bà ấy điều trị cho chứ?“Trước giải phóng, gia đình ông ngoại tôi mở một hiệu thuốc, nhà bà ngoại có phụ khoa gia truyền, sau khi bà ngoại gả đến nhà họ Tiết thì bắt đầu ngồi khám. Mẹ tôi mưa dầm thấm đất từ nhỏ, sau đó bà ấy học thêm Tây y, chỉ có điều đây là tay nghề gia truyền nên không bỏ được. Hơn nữa sau khi đi Tây Nam, chỗ đó vừa thiếu bác sĩ vừa thiếu thuốc men, thế là bà ấy lợi dụng thảo dược địa phương để chữa bệnh, rất giỏi. ”Nghe Trần Chí Khiêm nói như vậy, Phàn Kỳ nhớ việc nguyên chủ không thích ai trong nhà họ Trần, đặc biệt là mẹ Trần, người mà cô ấy tưởng muốn báo ân với mình nhưng thật ra là đang kiên quyết đẩy mình và Trần Chí Khiêm vào một chỗ, cho nên sao cô ấy có thể đến gặp mẹ Trần xem bệnh được?
“Phàn Kỳ, mẹ tôi nói. . . ”
“Nói gì?” Phàn Kỳ ngẩng đầu.
“Bà ấy nói, lúc em mặc nội y, nên để mình thấy thoải mái là chính. ” Trần Chí Khiêm đã lược bỏ một số mô tả, chỉ chọn những điều quan trọng nói.