Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:48:37
Lượt xem: 39
Ăn xong bánh bao chiên, món thứ hai được đọn tên. Đó là thịt chiên ướp giấm, món này không giống món thịt chiên của những nơi khác, món thịt chiên ướp giấm Mân Nam này có hương vị đặc biệt của giấm, Phàn Kỳ ăn một miếng thì phát hiện món thịt chiên ướp giấm ở đây cũng khá ngon, cô nói: “Ngon quá đi, có khi mai này tôi sẽ chuyển đến đây sống. ”
“Chuyển đến đây?“ Trần Chí Khiêm cạn lời, “Em chỉ vì miếng ăn mà không đề ý cái khác ư? Phòng ở đây còn nhỏ hơn nhà chúng ta , em muốn ở đây thật à?”
“Thôi vậy”, nếu còn chật chội hơn chỗ ở bây giờ thì quên đi.
30, 40 năm sau, vấn đề thành phố ngập bê tông vẫn chưa được giải quyết, thậm chí còn xuất hiện loại phòng chỉ vỏn vẹn 12 mét vuông. Trong đó nguyên nhân quan trọng nhất, như lời Trần Chí Khiêm vừa nói, chính là giá phòng đắt như trên trời, còn những con người lao động bình thường thì ở lại đây tìm cơ hội việc làm trong khi tài sản đang dần tiêu tán.
“Tôi hiểu rồi. ” Phàn Kỳ tựa như hiểu ra tất cả.
Trần Chí Khiêm thắc mắc: “Em hiểu cái gì? Mau ăn thịt chiên ướp giấm đi. ”
Cô nói: “Trong nước lúc này vẫn thiếu nhân tài dự trữ, không đủ nền tảng công nghiệp, không đủ tự do thương mại, khiến ngành công nghiệp bán dẫn khó phát triển. Lúc này quốc gia có cơ hội tốt nhất để đảm nhận năng lực sản xuất chất bán dẫn của Nhật Bản chính là bốn con rồng châu Á. Nếu Hồng Kông có thể phát triển ngành sản xuất công nghệ cao, thì một nhóm công nghiệp sẽ được hình thành, có thể đảm bảo đưa ra mức lương tốt cho các vị trí sản xuất, vị trí kĩ thuật và vị trí quản lý. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-154.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Chí Khiêm không thể không khen một tiếng: "Thông minh. "
Tuy nhiên, ở đời trước, nhà nước đã đầu tư một số tiền rất lớn để hỗ trợ ngành công nghiệp chip, Phàn Kỳ cau mày: “Ngành nghề này cần sự ủng hộ của chính phủ. Từ hiện giờ cho tới năm 97 là giai đoạn quá độ, đối với chính phủ Anh - Hồng Kông mà nói, làm sao họ có thể đưa ra nhiều điều khoản có lợi như vậy. Cứ cho là ủng hộ kĩ thuật, ủng hộ đất đai, thì tôi nói anh nghe, chi bằng ủng hộ đám nhà giàu Hồng Kông, bọn họ cũng sẽ lấy đất đấy làm nhà. Có thể dễ dàng kiếm tiền thì sao phải cực khổ cơ chứ?”
Một bát mì lớn được mang ra, Trần Chí Khiêm múc một bát cho Phàn Kỳ, cũng lấy một bát cho mình. Phàn Kỳ cúi đầu ăn mì, mì được làm rất ngon, mong là thạch sá sùng lát nữa cũng được làm ngon như vậy. Cô nghe Trần Chí Khiêm nói: “Tôi đi Nhật Bản để tìm Dung Viễn mà, Dung Viễn đi Nhật Bản để thăm hỏi một chuyên gia về ngành công nghiệp chất bán dẫn của Nhật, hơn nữa cũng để hiểu biết hơn về tình hình hiện tại. Lúc tôi và Dung Viễn nói chuyện, bọn tôi cũng đã bàn đến ngành nghề này, hy vọng rằng Hồng Kông có thể thành lập ngành công nghiệp bán dẫn, có thể phát triển đa dạng hơn. ”
“Anh muốn làm à?” Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn anh.
Đây là những lời Trần Chí Khiêm đã nói với Dung Viễn từ sâu trong thâm tâm anh, chỉ khác là hôm nay, anh tự nhiên lại nói cho Phàn Kỳ nghe.
“Em cảm thấy chúng không thiết thực ư?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.
“Không có. ”
Tại sao lại phải sản xuất khi có thể dễ dàng kiếm tiền từ vốn? Tuy nhiên, trên thực tế ngành sản xuất là nền tảng của sự ổn định và cung cấp việc làm. Dù cô đầu tư chứng khoán nhưng Phàn Kỳ rất ngưỡng mộ những nhà phát triển công nghệ cao. Theo như miêu tả trong sách thì có khi Trần Chí Khiêm quả thực có năng lực làm chuyện như vậy. Phàn Kỳ cầm lon Cocacola lên: “Anh này, anh muốn làm thì làm đi. Tôi ủng hộ. Làm người cả đời chẳng lẽ ngoài việc kiếm tiền thì không có chút lý tưởng nào khác sao? Cạn ly nào, tuy tôi không có tài cán gì nhưng nếu anh phá sản thì tôi cũng không để anh lưu lạc đầu đường xó chợ đâu. ”