Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:48:20
Lượt xem: 77

Trần Chí Khiêm lái xe vào một bãi đỗ xe ngoài trời gần nhà, đỗ xe ở chỗ đậu xe, Phàn Kỳ đẩy cửa muốn xuống xe, nghe Trần Chí Khiêm nói: "Đừng quên, vợ cũ của tôi là em. " Phàn Kỳ thoáng sửng sốt, lập tức phủ nhận: "Tôi không tính. Hai chúng ta là tình huốnggì , anh còn không biết sao?"

Hai người băng qua đường, Trần Chí Khiêm kéo cô đi: "Có một ngày tôi phát đạt, lại ly hôn với em. Tôi sẽ bị người ta mắng vong ân phụ nghĩa hơn mấy người bọn họ, nhà họ Phàn gia thật sự có ơn với tôi. "

Anh nói thật không sai, nếu mình ly hôn với anh, anh bị mắng thật đúng là oan uổng cho anh.

Trong nhà không có thức ăn, hai người cùng đi chợ mua thức ăn, lúc sắp đến, Phàn Kỳ như hiểu ra: "Có. "

Phàn Kỳ hưng phấn đi theo sau Trần Chí Khiêm: "Anh muốn à! Anh làm thực nghiệp, tôi đầu tư cổ phiếu, rất rõ ràng trong ngắn hạn dễ giàu có hơn anh. Chờ tôi giàu có rồi, đến lúc đó tôi mua du thuyền, mang theo hai người anh tuấn đẹp trai nhỏ. . . Sau này tôi và chị dâu thân thiết, vẫn là giai thoại. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở vừa rồi phát hiện sau này kinh nghiệm xã hội và tình tiết bên trong văn học toàn bộ bại trận, lúc này cuối cùng cô tìm hiểu tình hình một chút, đầu óc chuyển cũng đủ nhanh? Phàn Kỳ đang hưng phấn, không để ý bước chân người phía trước không chỉ chậm lại, hơn nữa còn xoay người, cô đụng vào người Trần Chí Khiêm, còn oán giận: "Anh sao vậy?"

Ngửa đầu nhìn, cặp mắt kia trước sau như một sâu thẳm, nhất định là ảo giác của cô, vì sao trong ánh mắt của anh giống như sẽ toát ra lửa?

"Anh giận à?" Phàn Kỳ gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ ra anh là người như thế nào trong quyển sách kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-143.html.]

Mấy ngày nay rõ ràng tính tình anh quá tốt, chăm sóc tốt cho mình, thế cho nên chính mình đắc ý vênh váo, tự mình nảy ra chủ ý này, đuổi theo những chuyện kia của đời người nguyên chủ, có cách kì diệu nào để thay đổi không?Nhìn hai mắt ẩn chứa tức giận của anh, Phàn Kỳ ngửa đầu: "Trần Chí Khiêm, mỗi người đều là một cá thể độc lập, cho dù anh có tức giận, anh cũng không thể. . . "

Đôi mắt u ám của anh tựa như trước khi bão táp tới, anh hỏi: "Không thể thế nào?"

Phàn Kỳ nhắc nhở anh: "Chúng ta là giả kết hôn, trên thực tế là anh em, cho dù tôi thật sự trái ôm phải ôm, vẻ mặt của anh cũng không đến mức giống như là muốn ăn thịt tôi chứ?"

Nói ra lời này, Phàn Kỳ mắt thấy tức giận của Trần Chí Khiêm rút xuống. Trần Chí Khiêm cười thầm chính mình, mình tức giận cái gì với một cô gái nhỏ chứ?

Hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"Nhìn xem anh vẫn rất có đạo lý không? Phàn Kỳ thấy thím đang bán rau hẹ trên quầy: "Muốn ăn bánh rán rau hẹ. "Trần Chí Khiêm cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt này có chút ghét bỏ? Cô nói: "Thôi bỏ đi, ăn gì cũng được. Chủ nhật anh đi đánh golf, tôi tự làm ở nhà. "

"Cùng đi đi. ”

“Tôi không đi, xem một đám đàn ông già chơi golf thì có gì vui chứ?" Vất vả lắm mới nghỉ được một ngày, đương nhiên là ở nhà, Phàn Kỳ nói: "Tôi ở nhà chơi game. "Trần Chí Khiêm không nói gì, chỉ khom lưng chọn sò biển. Anh cầm một túi nhỏ, lại đi đến sạp thịt heo muốn một miếng gan heo nhỏ, nơi này gọi nhuận heo, còn có một miếng thịt nạc, lại đi mua đậu hũ, bò viên, bún gạo ướt. . . Còn đến quầy hàng hoa quả khô mua tôm khô và rau tía, Phàn Kỳ đi theo anh từ đầu đến cuối, theo anh đi vào một quầy hàng tận cùng bên trong, anh cầm một nắm rau hẹ nhìn qua rất tươi, nói với cô: "Sau này muốn mua rau xanh thì tới chỗ này, đồ ăn của thím Phúc đều rất tươi. "

Bà thím mập mạp nghe thấy, trên mặt nở nụ cười: "Rau cần này cũng rất ngon, còn có mướp tây là buổi chiều mới lấy về. "Trần Chí Khiêm mua một ít rau xanh: "Về thôi. "Thấy mua rau hẹ xong, tâm tình Phàn Kỳ nhảy nhót. Đi qua cửa hàng gia cầm sống, ông chủ kia có ấn tượng sâu sắc với cô: "Cô Phàn, chỗ tôi còn nửa con vịt, cô có muốn lấy không?"

"Em làm vịt muối à?" Trần Chí Khiêm hỏi cô. "Đúng rồi. "Trần Chí Khiêm mua nửa con vịt.

Loading...