Thập Niên 80 Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:00:32
Lượt xem: 34
Tần Viêm quá kiêu ngạo, sẽ không ăn cắp tiền, nhưng cô bảo mẫu nhỏ ăn cắp tiền thì không ai nghi ngờ.
Mộ Tuyết Hội làm như vậy là muốn bảo mẫu không thể ở lại trường, bảo mẫu bị cấm vào trường, Tần Viêm chỉ có thể thay bảo mẫu khác.
Khương Nguyễn định đi tố cáo trường học, nhưng Tần Viêm bảo cô đừng đi.
Tần Viêm nói: “Danh tiếng của chúng ta đều không tốt, không ai tin đâu, chỉ nghĩ rằng cô đang vu khống, hãm hại người khác.”
Không ai sẽ nghi ngờ Mộ Tuyết Hội, một học sinh xuất sắc cả về học lực lẫn đạo đức, nhưng Tần Viêm muốn cô ta tự gánh chịu hậu quả.
Trong lòng anh, Mộ Tuyết Hội không phải là một học sinh 18 tuổi, mà là một người phụ nữ đã sống tới hơn 40 tuổi và đã trải qua một kiếp nạn, vẫn còn làm những chuyện hãm hại người khác, cô ta không xứng đáng có cơ hội làm lại từ đầu.
Tần Viêm yêu cầu Khương Nguyễn đặt lại tiền trong túi cơm vào cặp sách của Mộ Tuyết Hội, sau đó, chỉ cần ngồi xem màn kịch của họ diễn ra.
“Khương Nguyễn, Tần Viêm, hai người đợi một chút.”
Trước khi lên xe buýt, Hàn Trường Phong đã đuổi theo, xe cảnh sát dừng lại bên đường, Hàn Trường Phong cười nói: “Có chuyện muốn nói với hai người, tôi sẽ đưa hai người về.”
Tần Viêm biết họ muốn nói chuyện gì, anh trai Hàn Khinh Khinh không phải là người dễ dàng bị qua mặt, anh ta đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại thế nào, dù sao anh ta cũng không có bằng chứng, hơn nữa, anh chỉ muốn Mộ Tuyết Hội tự gánh lấy quả báo.
Tần Viêm nói: “Anh có một cô em gái tốt, chưa biết chừng cô ta và Mộ Tuyết Hội đã cấu kết vu khống cô bảo mẫu nhỏ nhà tôi, thay vì hỏi tôi, anh nên về nhà dạy dỗ em gái, đừng để bị người khác lợi dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-tieu-bao-mau/chuong-61.html.]
Hàn Trường Phong thực sự không biết làm thế nào với cậu thanh niên thông minh và quả quyết này, thở dài nói: “Hy vọng sự thông minh của cậu được sử dụng vào con đường chính đạo.”
Tần Viêm cười nhạt, “Anh là gì của tôi chứ, tôi là chính là tà có quan hệ gì với anh, thật sự phạm pháp, anh không phải vẫn có thể bắt tôi à? Nhưng bây giờ, anh không phải nên đi bắt những tội phạm thực sự sao, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa.”
Hàn Trường Phong nhìn thấy cô bảo mẫu nhỏ có vẻ chột dạ, biết cô là đồng phạm, cậu thanh niên bị liệt hẳn không thể di chuyển, tiền chính là cô trả lại.
Khương Nguyễn không dám nhìn vào mắt cảnh sát, vội vã nói: “Xe buýt đến rồi, chúng tôi phải đi thôi.”
Cô có sức lớn, trực tiếp ôm cả xe lăn lên xe buýt, ban đầu Tần Viêm cảm thấy rất không thoải mái, nhưng bây giờ cũng đã quen.
Thực ra ban đầu anh yêu cầu Khương Nguyễn trả tiền lại, đã nghĩ cô sẽ cho rằng mình quá xảo quyệt, nhưng Khương Nguyễn không nói gì đã chạy đi làm, anh bảo cô cố ý đếm tiền để người khác thấy, cô cũng không hỏi lý do mà làm theo.
Tần Viêm đột nhiên hỏi: “Khương Nguyễn, cô có nghĩ tôi rất xấu không?”
“Anh nói về việc bỏ lại tiền vào cặp sách của Mộ Tuyết Hội ấy à?”
“Ừm.” Tần Viêm nói, “Học sinh ngoan sẽ báo cáo với giáo viên, chỉ có học sinh hư như tôi mới nghĩ đến chuyện trả thù.”
Khương Nguyễn nói: “Em không biết là tốt hay xấu, nhưng anh cho en ăn no, trả công cho em, cũng không mắng em, xấu thì xấu vậy, en sẽ cùng xấu với anh.”
“Cô, tôi không phải muốn dạy cô làm người xấu đâu.”