Thập Niên 80 Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:36:59
Lượt xem: 24
Ngày rằm tháng Giêng, Khương Nguyễn và Tần Viêm trở lại thành phố để ăn Tết Nguyên Tiêu. Ngày mười sáu, Tần Viêm bắt đầu đi học, còn Khương Nguyễn xuống nông thôn, cô nói với Tần Viêm: “Anh Tần Viêm, em sẽ trồng cây, cho đến tháng Ba sẽ không về thành phố.”
Tần Viêm nói: “Cuối tuần anh sẽ xuống thăm em.”
Khi cành cây bắt đầu nhú chồi đầu tiên, Khương Nguyễn vào núi hái Thần Thảo Hoa đã chín, đào cả rễ mang về. Quả, thân cây, lá và rễ đều có thể băm nhỏ để cho gà vịt ăn.
Cô trồng tổng cộng hai mươi bảy cây con nhưng chỉ thu hoạch được hai mươi sáu quả, còn một cây đã biến mất.
Bây giờ tuyết vẫn chưa tan hết, ngoài dấu chân của cô ra thì không thấy dấu chân nào khác trên tuyết. Có nghĩa là trong lúc tuyết chưa ngừng rơi trước Tết, có người đã đào trộm nó đi.
Có vẻ như ai đó đã để mắt đến bí quyết dược liệu của cô và tìm ra một cây để đào trộm.
Khương Nguyễn không lo lắng, bởi cây bị đào trộm dù có hiệu quả nhưng nếu rời khỏi đất được cô sử dụng năng lực đặc biệt tưới tiêu thì cây con sẽ không có hiệu quả.
Cây cô tặng cho Tần Viêm chỉ có thể dùng để cấp cứu, không thể làm hạt giống, mà cây bị đào trộm cũng vậy.
Cô mang hạt giống và thân lá về, đào đất trước nhà, mỗi hạt cách nhau hai mươi centimet, sau đó phủ lên một lớp đất ba đến bốn centimet, sử dụng năng lực đặc biệt để tưới tiêu cho đất trồng cây, ba ngày sau chắc chắn sẽ nảy mầm.
Vừa trồng xong, Tần Ngạo mang theo một vạn con cá giống về, trong đó có tám nghìn con cá đen. Khương Nguyễn nói rằng chỉ cần nửa năm là chúng có thể lớn tới hai ba cân, nhưng không biết cô sẽ cho chúng ăn như thế nào.
“Đây chính là loại dược liệu dùng để nuôi gà, vịt và cá mà cô nói?” Tần Ngạo nhìn thấy lá và cành màu xanh, thực sự có một chút mùi thơm dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-thanh-tieu-bao-mau/chuong-239.html.]
Khương Nguyễn nói: “Đúng, đây chính là giống cây theo công thức bí truyền của chúng tôi, nhưng thiếu mất một cây, không biết ai đã đào mất?”
Làm sao một thứ tốt như vậy lại thiếu mất một cây?
Tần Ngạo sốt ruột, “Vậy nếu người ta cũng dùng giống cây này để trồng thì sao?”
Khương Nguyễn bình tĩnh nói, “Anh nghĩ nó đơn giản lắm sao, mỗi năm tôi đều phải tự tay nuôi dưỡng một lô giống mới, cây người ta đào đi, dù có hiệu quả nhưng không thể làm giống, bây giờ tôi chỉ muốn biết là ai đã đào nó.”
Không thể làm giống, vậy cũng may, Tần Ngạo nói: “Người đó phát hiện ra không thể làm giống, chắc chắn sẽ lại tìm cách phá hoại, chúng ta phải cẩn thận.”
“Ừm, anh đừng nói ra ngoài, cứ để kẻ trộm tưởng mình đã thành công, mùa này chúng ta cũng bớt phiền phức.”
“Được, nghe theo cô, cô đoán xem sẽ là ai?”
“Khó đoán lắm, có thể là dân trong làng, cũng có thể là người biết bí mật muốn công thức của tôi, có không ít người đáng nghi, chờ xem thôi.”
Khương Nguyễn tưới nước cho vườn ươm, cùng Tần Ngạo đến hồ nước ở lưng chừng núi để thả cá con, sau đó đem gà con và vịt con đưa vào núi.
Cách đây vài ngày, họ đã nhờ dân làng dùng lưới xanh rào quanh năm khu vực lớn, không lo gà vịt con chạy mất, ba khu nuôi gà, hai khu nuôi vịt, khu nuôi vịt ở bên hồ chỉ rào ba mặt, mặt còn lại hướng ra hồ nước, cá và vịt được nuôi chung.
Sau khi đã thả cá và gà vịt xong, Khương Nguyễn phơi khô hơn hai mươi cây thức ăn gia súc, sau đó dùng d.a.o chặt nhỏ, dùng cối đá nghiền nhỏ, xào chín rồi trộn vào thức ăn cho gà, vịt và cá, hơn hai mươi cây sử dụng xong thì đợt tiếp theo vừa đúng lúc mọc lên.