Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:25:27
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không dừng!” Thẩm Thần gầm lên giận dữ, lưỡi kiếm trong tay Lâm Diễm ấn xuống, m.á.u rỉ theo ánh sáng đỏ.
“Anh bảo dừng xe!”
“ sẽ cho cô cơ hội nữa!” Thẩm Thần vẻ mặt âm trầm, giơ tay lên đỡ kiếm, khẩu s.ú.n.g ở thắt lưng lộ . Lâm Diễm phản tay kẹp , đoản kiếm đ.â.m cánh tay của Thẩm Thần, nghiến răng, trán rịn mồ hôi: “Cô điên !”
“Dừng xe, mặc kệ là ai, !”
Giọng Lâm Diễm lớn, cô dây dưa nữa, bất kể Thẩm Thần là ai!
Anh mãi mãi là mối đe dọa với cô, Lâm Diễm dùng hết sức đẩy lưỡi d.a.o , “Thả !”
Họ đối đầu, ai chịu lùi bước.
lúc , đột nhiên một tiếng s.ú.n.g vang lên vỡ kính chắn gió phía . Tài xế lái xe giật đầu : “Tiên sinh, là nhà họ Giản!”
Lâm Diễm theo bản năng đầu , cổ tay đột nhiên tê dại, khi cô hồn thì cổ tay thêm một chiếc còng, Thẩm Thần vẻ mặt khó coi xé rách ống tay áo sơ mi quấn vết thương, liếc xéo Lâm Diễm một cái đầy hung dữ: “Muốn c.h.ế.t, hôm nay sẽ thành cho cô!”
“Người nhà họ Giản!” Thẩm Thần lạnh: “Không tự lượng sức !”
Anh rút s.ú.n.g từ thắt lưng , giơ tay b.ắ.n về phía chiếc xe đang tông tới từ phía .
Người nhà họ Giản? Giản Hằng và Thẩm Thần trở mặt ?
là chuyện hiếm !
Lâm Diễm nhân cơ hội bỏ chạy, đột nhiên một viên đạn xuyên qua kính chắn gió găm đầu tài xế, m.á.u văng tung tóe. Lâm Diễm nhanh chóng cúi ẩn ghế , kéo cửa xe nhưng phát hiện cửa khóa, cô mở . Chiếc xe đ.â.m loạn xạ, cô tìm thứ gì đó đập vỡ cửa kính nhảy ngoài, nhưng tốc độ nhanh như , trừ khi cô tìm c.h.ế.t!
Tài xế c.h.ế.t, chiếc xe mất kiểm soát, tông đổ lan can lao thẳng xuống gầm cầu.
Lần chắc chắn là c.h.ế.t !
Lâm Diễm còn kịp hồn, Thẩm Thần giẫm lên ghế lao tới nắm lấy vô lăng.
Chiếc xe suýt lao xuống gầm cầu bẻ lái kịp thời, mặt Lâm Diễm tái mét.
Chiếc xe va chạm bao nhiêu , mặt Lâm Diễm đập ghế , mũi đau nhức. Tiếng s.ú.n.g ngày càng nhỏ, tại nhà họ Giản đột nhiên trở mặt với Thẩm Thần?
“Mẹ kiếp!”
Thẩm Thần c.h.ử.i thề một tiếng, đẩy xác tài xế sang một bên, một tay nắm vô lăng.
“Đợi lão t.ử về sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t thằng họ Giản đó!”
Máu cánh tay vẫn chảy, nhỏ giọt xuống.
Lâm Diễm động đậy, đầu nòng s.ú.n.g chĩa trán Lâm Diễm: “Dám động đậy nữa b.ắ.n c.h.ế.t cô!”
“ động.” Thẩm Thần mặt đầy máu, trông như ác quỷ, lúc nãy Lâm Diễm điên, bây giờ tỉnh táo cô c.h.ế.t. “Tay còng, gì !”
Thẩm Thần hừ lạnh một tiếng, đặt s.ú.n.g lên phía xe. Ghế là mảnh kính vỡ, kính chắn gió gió lớn. Lâm Diễm lén , chạy đến chỗ nào , xe cộ ngày càng ít, núi hoang đồng vắng!
“Anh và Giản Hằng trở mặt ?”
Lâm Diễm cẩn thận hỏi: “Anh việc cho ?”
“Không c.h.ế.t thì câm miệng!”
Thẩm Thần mất m.á.u khá nhiều, mắt chốc chốc choáng váng, thể ngủ, thể ngủ !
Anh tự nhéo một cái thật mạnh, thể ngủ!
Chiếc xe chạy chậm dần, đột nhiên tông một ụ đất nhỏ.
Lâm Diễm văng khỏi xe, cô ngã đầy đất, răng c.ắ.n môi, trong miệng là mùi m.á.u tanh.
Vừa sợ lăn lộn bò khỏi xe, Thẩm Thần phía đập mặt đầy máu, bất tỉnh vô lăng. Tay Lâm Diễm vẫn còn đeo còng, cô bỏ chạy, nhưng mở chiếc còng ? Trong tay kiếm, nhưng thể c.h.é.m đứt chiếc còng!
Chạy nửa đường , cố hết sức kéo cửa xe ghế lái, Thẩm Thần lăn từ bên trong. Chiếc xe tông ụ đất lật nghiêng, lúc vì sự kéo của Lâm Diễm mà nó lắc lư, khẩu s.ú.n.g cũng rơi , Lâm Diễm nhặt s.ú.n.g lên ném .
Thẩm Thần mặc áo sơ mi, nếu chìa khóa chỉ thể ở trong túi quần, Lâm Diễm sờ túi quần , sờ bên trái thì sờ bên .
Đột nhiên cổ tay nắm lấy, Lâm Diễm đầu đối diện với đôi mắt đen như mực của Thẩm Thần, theo bản năng giơ chân đạp tới.
“C.h.ế.t tiệt! Vẫn c.h.ế.t!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-96.html.]
“Lâm Diễm?”
Thẩm Thần ngã xuống đất, ho sặc sụa. Anh cố gắng bò dậy, cau mày Lâm Diễm hồi lâu: “Sao cô ở đây? Ai cho cô đến!”
Lâm Diễm như thần kinh, cô đạp Thẩm Thần xa. Trong đầu suy nghĩ ngàn vạn , ánh mắt cảnh giác: “Anh đừng lừa nữa, sẽ mắc lừa , mau giao chìa khóa còng tay , nếu g.i.ế.c !”
Nói lòng bàn tay cô biến ảo một thanh kiếm ánh lên màu đỏ, chĩa Thẩm Thần.
Anh ngẩn , lúc mới phát hiện điều , cố gắng dậy, đưa tay lau m.á.u mặt, cau mày Lâm Diễm một lúc: “Sao cô ở đây?” Tỉnh dậy Lâm Diễm đạp mạnh một cú, thấy cánh tay vẫn đang chảy máu, cùng với đoản kiếm trong tay Lâm Diễm.
Anh mím môi, giọng lạnh .
“Hắn đưa cô đến ?”
“Chìa khóa.” Lâm Diễm lười nhảm với , kéo giãn cách lạnh lùng Thẩm Thần: “Chìa khóa còng tay!”
“ nó ở .”
Thẩm Thần lắc đầu, vịn ụ đất bên cạnh dậy, Lâm Diễm lóe lên, thanh kiếm trong tay biến thành trường kiếm, chĩa cổ Thẩm Thần: “Đừng ép g.i.ế.c , đưa chìa khóa cho , ai đường nấy can thiệp !”
Thẩm Thần ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm trầm Lâm Diễm.
“Thói quen của , sẽ bao giờ giữ chìa khóa .”
Giọng lạnh nhạt: “Lâm Diễm, cô thử dùng kiếm c.h.é.m xem đứt !”
Lưỡi kiếm Lâm Diễm nhích tới, m.á.u rỉ theo lưỡi kiếm: “Rốt cuộc là ai?”
“Thẩm Thần.”
Sắc mặt đổi, thèm thanh kiếm cổ: “Đi , đừng xuất hiện nữa.”
Biểu hiện của là sư phụ, nhưng Lâm Diễm dám nhận, những chuyện đó khiến cô đầy rẫy nghi ngờ đối với đàn ông Thẩm Thần : “Anh là sư phụ , là Thẩm Thần? Dám lừa , g.i.ế.c !”
Thẩm Thần nhắm mắt , thở dài: “ là sư phụ cô cũng là Thẩm Thần, cô mau , đừng xuất hiện nữa.” Nói ho dữ dội, nhổ bọt máu, dùng mu bàn tay lau khóe miệng: “Đi , đừng dây dưa nữa.”
Anh xung quanh, chạy khỏi thành phố, đường cao tốc hoang vắng.
“Nhà họ Thẩm bây giờ rối ren, Giản Hằng , rời khỏi đây. Tìm một thành phố nhỏ, đừng để lộ thanh kiếm trong tay cô.” Anh Lâm Diễm, giọng vẫn bình tĩnh: “Sống một cách yên , cô khả năng khiến bản sống .”
Lâm Diễm , nắm chặt ngón tay, giọng chút run rẩy: “ tin !”
“Tin là chuyện của cô, tranh thủ lúc còn thể động đậy, .”
Nếu đổi là , Lâm Diễm đừng hòng .
Nói ho dữ dội, vết thương cánh tay vẫn chảy máu, Thẩm Thần quan tâm, nghiến răng giơ tay ôm lấy vết thương: “ cũng còn chịu đựng bao lâu, điều duy nhất lo lắng là cô.”
Anh về phía xa: “Mỗi ngủ , thể tỉnh , tỉnh ở , và tỉnh là ai! Lâm Diễm, cô bây giờ là Lâm Diễm, còn là đứa trẻ trong thời loạn lạc nữa, đừng cố chấp nữa. Bất kể chúng bao nhiêu kiếp dây dưa, đều qua , c.h.ế.t đèn tắt, chuyện kiếp đều tan biến theo cái c.h.ế.t.”
Giọng nhẹ, Lâm Diễm chợt thấy đau lòng, cô Thẩm Thần, , cô sư phụ.
Người là sư phụ đúng ! Tim cô đau thắt từng cơn.
“Đi ! Theo , cô sẽ sống lâu .”
Lâm Diễm mím chặt môi, mắt chằm chằm Thẩm Thần: “ tất cả.”
Thẩm Thần dựa lưng ụ đất, mắt Lâm Diễm, tay ôm vết thương m.á.u vẫn rỉ qua kẽ ngón tay: “Không gì đặc biệt cả, và dùng chung một thể, cách khác, và là một .”
Kiếm quang trong tay Lâm Diễm dần mờ , cuối cùng lóe lên một cái trong lòng bàn tay biến mất.
“Trước mười tám tuổi là sống, mười tám tuổi thức tỉnh, chuyện là như .”
“Tại Giản Hằng g.i.ế.c ? Anh là ai?”
“Kinh thành hai gia tộc lớn, một trong đó là nhà họ Giản. Lâm Diễm, cô nên tò mò về chuyện .” Thẩm Thần giải thích những chuyện , Lâm Diễm nhanh chóng rời , thể kiên trì bao lâu, lẽ sẽ bao giờ xuất hiện nữa, hoặc lẽ giây tiếp theo sẽ gục xuống và sẽ trở thành . “Đi thật xa, đừng xuất hiện nữa, sống cuộc đời của , cứ coi như…” Anh dừng , yết hầu chuyển động: “Cứ coi như c.h.ế.t từ lâu .”
Đừng xuất hiện nữa, đừng gây những chuyện nữa, đừng liên lạc với nữa. Giản Hằng là dễ đối phó, cũng là một mối nguy tiềm ẩn, điều cần là Lâm Diễm bình an sống hết một kiếp, sóng gió mạo hiểm. Bây giờ chiến tranh, cô thể sống .
“Anh hy vọng rời , hy vọng tìm một nơi nhỏ bé sống , hy vọng lấy chồng sinh con?”
Lâm Diễm mặt, ngón tay nắm chặt, giọng chút run rẩy: “Sư phụ? Anh nghĩ ?”
Cô c.ắ.n môi, đôi môi tái nhợt thêm chút màu. Có những chuyện, cô nhớ, chỉ là cố ý quên . Kiếp kiếp , bao nhiêu vướng mắc, kết cục cô yêu chỉ cái c.h.ế.t. Ba kiếp, đều là thế cục thể đổi, cô thể gì?
Nhìn cô kết hôn sinh con, cô đàn ông khác sở hữu, nếu Thẩm Thần thể buông tay thì xuất hiện nữa, đành lòng! ở bên , là đường c.h.ế.t. Lòng như cắt, mãi lâu mới mở lời: “Cứ coi như chúng quen !”