Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:17:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Diễm hồn, ánh mắt chằm chằm Bạch Tú Nga: “Sư phụ ? Anh ?”

“Sư phụ nào? Con ngủ ba ngày , ngủ mơ màng .”

Bạch Tú Nga lau nước mắt, : “Mẹ cứ tưởng con qua khỏi chứ! Sợ c.h.ế.t .”

Lâm Diễm mở to mắt, cô quanh căn phòng, nơi quen thuộc.

Cô dám chắc đó là Thẩm Thần, nhưng khoảnh khắc cuối cùng nắm lấy Thẩm Thần, cô cảm nhận nhiệt độ . Thẩm Thần là bản thể Quỷ Môn Quan ? Anh sống nữa !

Lâm Diễm trong lòng lo lắng, vội vàng vén chăn định xuống giường, nhưng cơ thể quá yếu, cô ngã khuỵu xuống thành giường suýt ngã lăn.

“Diễm Tử, con định gì? Nằm yên nghỉ ngơi , nấu chút canh cho con uống.”

Bạch Tú Nga tuy nhưng giấu vẻ tiều tụy mặt, Lâm Diễm đột nhiên ngất xỉu còn thở nữa, khoảnh khắc đó, Bạch Tú Nga suýt c.h.ế.t vì sợ hãi. Khóc lóc t.h.ả.m thiết, đó mới nhớ lời Lâm Diễm khi , tìm sư phụ, sư phụ nào?

Sau đó một đàn ông tự xưng là bạn của Lâm Diễm, bảo Bạch Tú Nga canh giữ xác Lâm Diễm.

Lưu Thành cũng với cô như , nhất định canh giữ xác Lâm Diễm.

Bạch Tú Nga dám chợp mắt, canh giữ suốt ba ngày.

Lâm Diễm uống canh, đến ngày thứ hai mới chút sinh khí.

Hóa thực sự qua ba ngày, đây là ngày thứ tư .

Sáng sớm Lưu Thành đến, thấy Lâm Diễm mắt đỏ hoe như mưa: “Diễm T.ử ơi! Làm chú sợ c.h.ế.t khiếp!”

Bình An theo Lưu Thành, nắm chặt ngón tay, đôi mắt đen trắng rõ ràng chằm chằm Lâm Diễm.

“Chuyện gì ? Thẩm Thần đến ?” Lâm Diễm chút sốt ruột.

Lưu Thành xung quanh, gật đầu hạ giọng: “Đã .”

Lâm Diễm giơ tay nắm lấy cánh tay Lưu Thành: “Chuyện gì ?”

“Chiều hôm đó chúng đến nơi, cháu đột nhiên còn thở nữa. Sợ c.h.ế.t ! Mẹ cháu chỉ , cách nào cả. Chuyện đột ngột như , Giản buổi chiều về, chỉ để một câu đừng chôn vội, điều kỳ lạ. Đi một trở nữa, chúng lo lắng mất hết hồn vía.”

Cũng may là thời tiết bây giờ lạnh, xác c.h.ế.t vẫn bốc mùi.

“Thẩm Thần đến khi nào? Đi khi nào? Anh còn sống ?”

Lâm Diễm cắt ngang lời Lưu Thành: “Cháu cần những điều .”

Lưu Thành nuốt nước bọt: “Ngày thứ hai mới đến, đó dặn dò chúng canh giữ xác cháu, là nếu ba ngày tỉnh thì chôn . Nói xong Lưu Thành lau mồ hôi trán: “Đi quanh Vạn Bảo Trai một vòng, luôn.”

“Đi từ ? Đi xe? Hay cái gì?”

Cái thì khó Lưu Thành , lắc đầu: “ .”

Lâm Diễm tựa gối, cô Thẩm Thần , tình hình thế nào, còn sống .

Cô nhắm mắt suy nghĩ lâu, nắm đ.ấ.m trong chăn siết chặt.

“Lúc cháu bán, Giản cho mang hết đồ đạc trong Vạn Bảo Trai , đưa ba vạn.” Lưu Thành lấy một túi vải, tiền xếp gọn gàng. “Hắn nếu cháu còn sống, thì đến thành phố B tìm .”

Lâm Diễm mở túi tiền đó, nheo mắt , rút một xấp đưa cho Lưu Thành: “Giấy tờ đất đai chú cũng , mảnh đất đó là của chú, nhất là phá nhà , lấp cái giếng trong sân . Vốn một vạn, tiền lời ba chia. Bình An, cháu đây.” Lâm Diễm gọi Bình An, chia tiền còn hai phần, lấy năm nghìn đưa cho Bình An. “Đừng tiêu lung tung, mua một căn nhà mua một mảnh đất.”

“Tại phá nhà? Lấp giếng? Trước đây thầy phong thủy đó là trấn giữ tài lộc.”

“Trấn giữ âm khí.” Lâm Diễm mím môi: “Nếu c.h.ế.t, nhất là lấp , lấp xong bán xử lý thế nào thì tùy chú.” Cô tựa gối: “Các chú , cứ coi như chúng từng quen .”

Lưu Thành gì đó, Lâm Diễm nhắm mắt vẫy tay: “Đi .”

Để tránh liên lụy vô tội, bây giờ cô cũng thể sống bao lâu.

Lâm Diễm nhắm mắt nghĩ đến chuyện của Thẩm Thần, nhưng đầu nghiêng liền ngủ thật.

Bình An tại chỗ, tay cầm tiền Lâm Diễm cho, bé mím môi chặt, ánh mắt đen láy chằm chằm Lâm Diễm một lúc lâu, , cứ đó.

“Bình An, cháu cũng đừng theo cô nữa, cô gái — thôi!” Nói xong Lưu Thành thở dài, nhét tiền và giấy tờ đất đai .

Anh chỉ thể bấy nhiêu, nuốt trọn tiền đó là nhân nghĩa lắm .

Lâm Diễm tỉnh nữa là buổi trưa, cô dậy quần áo, ngoài thấy Bình An ở cửa.

“Sao ?”

Lâm Diễm bếp tìm đồ ăn, Bình An vội vàng theo lấy bát cháo trong nồi đưa cho cô, gì.

Lâm Diễm ánh nắng mặt trời, phơi nắng chậm rãi ăn cháo: “Năm nghìn đồng đủ cho tiêu ?”

Bình An lắc đầu, đôi mắt sạch sẽ thẳng Lâm Diễm.

, cô hứa đưa đến huyện thành.”

Cậu bé ngốc, ở huyện thành nơi nương tựa, dù tiền cũng mạng mà tiêu.

“Tùy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-89.html.]

Lâm Diễm ở nhà dưỡng bệnh một ngày, tiền còn một vạn rưỡi cô đưa thẳng cho .

“Sau còn thể về thì khó , cứ cầm lấy .”

Bạch Tú Nga dám cầm tiền, đến sưng cả mắt: “Con định gì nữa? Nhà thiếu tiền đó, con đừng mạo hiểm ? Diễm Tử, coi như cầu xin con.”

Lâm Diễm , nhưng so với việc ở cô còn chuyện quan trọng hơn .

“Mẹ, nếu còn cơ hội, con sẽ về thăm .”

Nếu c.h.ế.t , thì về cũng về nữa.

Ngày hôm , sáng sớm cô lên xe ô tô. Xe chạy đến phía đông thành phố đột nhiên dừng , Lâm Diễm ngoài cửa sổ, cho đến khi một xuống bên cạnh cô mới thu hồi ánh mắt, đầu đang bên cạnh, : “Sao? Thật sự theo chịu c.h.ế.t ?”

sẽ c.h.ế.t.”

Giọng Bình An kiên định.

Lâm Diễm nhẹ gì, mỗi đều quyền lựa chọn cuộc sống của , cô quyền can thiệp.

cảnh vật lùi nhanh qua cửa sổ, Thẩm Thần ? Cô tìm , cô nhớ .

Cô nắm chặt ngón tay, nhắm mắt , chăng chỉ khi cô gặp nguy hiểm, Thẩm Thần mới xuất hiện?

Cái đồ nhát gan.

Lâm Diễm thầm nghĩ một cách dữ dội, đừng để cô bắt , nếu cô nhất định sẽ đ.á.n.h Thẩm Thần một trận, dù đ.á.n.h cũng đánh.

Cô sẽ bao giờ liên lạc với Giản Hằng nữa, bất kể vì lý do gì. Viên châu đỏ trong cơ thể vẫn dấu vết, rốt cuộc nó là thứ gì? Vạn Bảo Trai cứ để nó biến mất , bất kể giếng thứ gì, đều hủy hết.

thêm c.h.ế.t.

Xe đến thành phố B.

Bình An sát phía , Lâm Diễm thành phố còn xa lạ , thứ hai đến, tâm trạng khác.

Lâm Diễm đến thành phố B, vui mừng nhất ai khác chính là Trần Lỗi.

“Sao lâu thế? cứ tưởng cô đến nữa chứ!”

Tóc Trần Lỗi ngủ đến bù xù, nhướng mày Lâm Diễm: “Đến cũng gọi điện thoại báo một tiếng, để ga đón.”

“Không cần đón.”

Lâm Diễm nhà, với Bình An phía : “Vào .”

Trần Lỗi thò đầu , một bóng dáng nhỏ gầy xuất hiện trong tầm mắt.

“Là !”

Hắn trợn tròn mắt, ngón tay khựng giữa trung cuối cùng cũng hạ xuống, đầu Lâm Diễm: “Sao cô dẫn đến đây? Cô là ai ?”

“Cậu tên là Bình An.” Lâm Diễm nhà đặt đồ xuống: “Sau coi như là em trai , trông nom giúp.” Cô gọi Bình An: “Vào , gọi Trần.”

Bình An cúi đầu cửa, lên tiếng.

Trần Lỗi Lâm Diễm, cái đứa bé nhỏ thó , cảm thấy khó chịu với cái tên ăn mày nhỏ .

“Làm vẻ lắm nha!” Trần Lỗi hừ một tiếng nhà, khoác áo khoác ngoài: “ dọn phòng cho cô, chuyện xe cộ vẫn , chúng đợi vài ngày.”

Lâm Diễm vỗ nhẹ Bình An: “Vô lễ.”

Bình An xung quanh, ừ một tiếng.

“Ừ cái gì mà ừ? Lễ phép một chút, bảo gọi Trần thì cứ gọi thiệt .”

Lần Bình An lên tiếng nữa, Lâm Diễm cũng lười quan tâm đến bé, sắp xếp đồ đạc.

Ở đây nhiều phòng, nhanh chóng dọn dẹp ba phòng, Trần Lỗi lấy hai chiếc chăn bông, trải lên trông cũng tươm tất.

“Gần đây phát hiện một mối ăn độc quyền, cô xem ?”

Trong phòng đầy bụi, Lâm Diễm vặn giẻ lau cửa sổ và bàn, đầu : “Làm ăn gì?”

quen một bạn ở nhà máy luyện sắt gần đây, nhà máy họ một lô sắt vụn cần thanh lý, hỏi giá , dù là bán sắt vụn cũng lời. Ban đầu định chiều xem, cô bây giờ đến , ăn cơm xong qua xem ?”

Lâm Diễm rành về chuyện : “Người bạn của đáng tin ?”

“Cũng tạm, từng uống rượu với .”

Trần Lỗi gãi đầu: “ nhân phẩm , bạn bè kết giao cũng tệ đến mức nào.”

Lâm Diễm liếc , nhướng mày.

“Chuyện xe ô tô vẫn giải quyết xong?”

“Khó lắm, gần đây chỉ một chiếc xe tải cũ, đòi hai vạn, thấy đắt.”

Giọng Trần Lỗi nhỏ dần, ậm ừ một lúc lâu mới tiếp: “ bán chiếc mô tô của năm nghìn, vẫn đủ. nghĩ, hết mua một chiếc xe ba gác để chở hàng, nếu kiếm tiền thì mua xe tải.”

Lâm Diễm nhanh nhẹn dọn dẹp phòng sạch sẽ, ngoài: “Dùng xe hai vạn để chuyển nhà quả thực chút xa xỉ, nhưng nếu thể dùng chiếc xe nhiều việc hơn, thì cũng đắt. Anh bao nhiêu tiền? còn một ít ở đây, chắc là đủ.”

Loading...