Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:14:42
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn Lâm Diễm bước phố lớn, hòa đám đông.
Tôn Ngộ Không thể nhảy khỏi lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai ? Giản Hằng lòng bàn tay , bỗng nhiên . Khóe miệng nhếch lên, chút bản lĩnh, tính khí cũng , cậy tài mà kiêu. Muốn cô phục vụ cho , thì kiên nhẫn một chút.
Lần Giản Hằng đến với thế trận lớn, khi Lâm Diễm ngang qua nhà, cô phát hiện ở đầu hẻm cũng đậu một chiếc xe, xe mấy đàn ông đang .
Ôi chà, đúng là chuẩn kỹ lưỡng !
Vì đến, Lâm Diễm thể cho một bất ngờ chứ!
Địa điểm giao dịch vẫn là Vạn Bảo Các, Lâm Diễm bước đặt một vạn đồng lên bàn: “Được thì ký hợp đồng, thì thôi.” Cô thẳng tắp, ánh mắt quét qua những mặt: “ nghĩ Giản ở thành phố B các vị hẳn cũng , địa vị của trong giới cổ vật như thế nào, nếu cũng ăn, thì cả thành phố B, thậm chí cả tỉnh , ngoa, ai dám ăn .”
Phu nhân Vương ghé tai nhỏ gì đó với Lưu Thành, Lưu Thành sắc mặt nghiêm trọng Lâm Diễm phu nhân Vương: “Đây là sự thật, ông chủ Vương cũng .”
Ông chủ Vương c.h.ế.t , c.h.ế.t bằng chứng. ngoài cửa đậu nhiều chiếc xe đến mức họ từng thấy bao giờ, đó là sự thật.
“Ký hợp đồng .”
“ xem đồ một nữa.”
Lâm Diễm xem xét từng món đồ kỹ lưỡng, suy ngẫm một hồi.
Hợp đồng chuyển nhượng, giấy tờ đất đai nhà cửa tất, Lâm Diễm vẫn chờ tại chỗ.
Nửa tiếng việc xong xuôi, Lâm Diễm bắt tay phu nhân Vương và ông trưởng đồn: “Hợp tác vui vẻ.”
Giấy tờ đất đai bỏ túi, hợp đồng thành hai bản, ký tên đóng dấu.
“Tạm biệt!”
Phu nhân Vương, Lưu Thành và em trai của phu nhân Vương cùng rời , Bình An ở xung quanh, Lâm Diễm trong cửa hàng cổ vật cảm khái nhiều. Lần đầu tiên đến cửa hàng , lúc đó mấy chục đồng đối với cô là nhiều.
Còn bây giờ, cửa hàng mang tên cô.
“Những đó cô quen ?”
Lâm Diễm dáng vẻ lén lút của Bình An, : “Hỏi cái gì?”
Bình An xung quanh, đảo mắt: “Họ xe , là tiền.”
“Đợi tiền, khác cũng sẽ bằng ánh mắt .”
Lâm Diễm vỗ vai Bình An, trong. Cô kiểm kê tất cả đồ đạc, những món đồ giá trị chuyển sang một phòng khác, Lâm Diễm ngu đến mức tiếp tục dùng mật thất của Vương Lão Hổ. Cô cất đồ phòng tạp vụ, khá kín đáo.
Kiểm kê xong đồ đạc bên trong, Lâm Diễm định ngoài, ánh mắt đột nhiên lướt qua pho tượng Quan Âm .
Chỗ sáng tượng lóe lên một cái, trong lòng cô dấy lên nghi vấn, rốt cuộc là thứ gì ?
Cô đến cầm lên tay, pho tượng Quan Âm chất liệu tạp nham, cô nhầm . Đây căn bản là đồ vật thời cận đại, cô cầm trong tay lật lật xem. Vết nứt cũng rõ ràng, chất liệu kém.
tại điểm sáng nhỉ, Lâm Diễm cầm trong tay mân mê một lúc cũng phát hiện điều gì bất thường.
“Cái gì thế!”
Đột nhiên, Bình An ở trong sân hét lên một tiếng kinh hãi, Bình An bao giờ mất bình tĩnh như , đứa trẻ đó ngay cả khi gặp sói còn thể c.ắ.n đến rụng lông, nó thấy cái gì ?
Lâm Diễm bật dậy, ánh mắt quét qua thấy Bình An đang chạy về phía , một bóng đen phía sân ngày càng sâu hơn. Lâm Diễm dậy quá nhanh, đầu đập mạnh góc tủ, pho tượng Quan Âm trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất, phát tiếng động lớn.
“Bình An!”
Lâm Diễm màng đến pho tượng Quan Âm, dù đầu va đến tối sầm mặt mũi cũng chỉ khựng một chút, trong cơn nguy cấp, cô giẫm lên một chiếc ghế đẩu đá nó lên chụp lấy, ném mạnh về phía Bình An!
Khoảng cách giữa họ, Lâm Diễm căn bản kịp chạy đến mặt Bình An.
Bình An lao về phía ngã xuống đất, Lâm Diễm tiện tay vớ lấy then cửa chạy đến. Bóng đen di chuyển nhanh, khi Lâm Diễm chạy đến sân thì thứ đó lóe lên ở miệng giếng biến mất tại chỗ.
Sân viện trở yên tĩnh, tất cả cứ như ảo giác. Giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ? Lâm Diễm nắm chặt khúc gỗ trong tay, từng bước từng bước về phía miệng giếng, cô nuốt nước bọt, cả sân chỉ tiếng bước chân của chính cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-86.html.]
“Đừng , cẩn thận!”
Đột nhiên Bình An hét lên từ phía , Lâm Diễm giơ khúc gỗ lên đ.á.n.h về phía . Cô dùng lực mạnh, khúc gỗ quật khí phát tiếng rít lạnh lẽo, phía trống rỗng, gì cả. Lâm Diễm cảnh giác xung quanh, nhanh chóng chạy ngoài cửa hàng. Bình An cũng bò dậy từ đất, lau mặt, Lâm Diễm liếc mắt một cái đột nhiên thấy tay bé đầy máu.
Cô nhướng mày, túm lấy tay Bình An: “Cậu chạm cái gì?”
Lòng bàn tay Bình An là máu, màu đỏ tươi ánh sáng trông thật kinh hoàng.
Lâm Diễm biến sắc: “Chuyện gì ?”
“Không .” Bình An cũng thắc mắc tại đầy máu, bé lau ống quần, khuôn mặt vốn trắng bệch giờ còn chút m.á.u nào, trông khó coi. “ ở trong sân thấy gọi , gần phát hiện âm thanh phát từ trong giếng, mở nắp giếng bên trong đột nhiên lộ một khuôn mặt quỷ đỏ như máu!” Nói đến đây Bình An dừng , mím môi kéo tay Lâm Diễm ngoài: “Xa thì an hơn.”
Đôi mắt đen trắng rõ ràng khắp nơi, Bình An là một kẻ liều mạng, mà bé sợ hãi đến mức ?
“Cậu thấy gì?”
Lâm Diễm kéo cổ tay bé nhanh chóng rời khỏi nhà, bước khỏi Vạn Bảo Các, ánh nắng chiếu lập tức ấm áp trở . Bên trong Vạn Bảo Các âm u lạnh lẽo, bình thường.
“ thấy một cái đầu nhiều khuôn mặt.”
Bình An phía Lâm Diễm, giọng chút run rẩy.
Thứ đó vượt quá nhận thức của bé, thấy cái c.h.ế.t, thấy c.h.é.m g.i.ế.c, thấy cảnh vung d.a.o c.h.é.m , nhưng bao giờ thấy thứ kinh tởm như !
Lâm Diễm đầu về phía cửa hàng.
“Thật ?”
“Ừm.”
Ngón tay Lâm Diễm nắm chặt buông , chần chừ một lúc lâu, đầu mắt Bình An: “Bất kể nó là thứ gì, hôm nay nó cũng thể ngoài hỏng việc của .” Giọng cô trở nên nghiêm túc: “Bình An, đến nhà một chuyến, trong phòng một con d.a.o găm, mang đến đây.”
Giữa ban ngày ban mặt, con quỷ nào dám ngoài gây sự?
Gan cũng nhỏ.
Lâm Diễm gì trong tay, xung quanh, ở đầu hẻm một cây đào, cô bước tới bẻ một cành cây định nhà. Cô xem xem bóng đen đó rốt cuộc là thứ gì, nhiều khuôn mặt? Quái vật gì nhiều khuôn mặt? Xem Vương Lão Hổ cũng đủ biến thái, nuôi cái thứ trong sân nhà !
Chân cô đá cái gì đó phát tiếng lanh canh, Lâm Diễm xuống, ánh mắt đột nhiên khựng .
Pho tượng Quan Âm rơi xuống đất vỡ tan tành, t.h.ả.m hại, mảnh vỡ văng khắp nơi. Ở giữa pho tượng Quan Âm nứt vỡ, lộ hình như là một viên châu đỏ như m.á.u tươi, Lâm Diễm vứt cành cây trong tay chạy đến. Cô vội vàng nhặt những mảnh vỡ lên, rõ ràng, ở giữa pho tượng Quan Âm đính một viên châu, trong suốt long lanh.
Giống như hạt tràng, nhưng tròn như . Màu đỏ trong suốt, giống như chất liệu ngọc phỉ thúy, sờ thấy mịn màng. Ánh mắt Lâm Diễm dồn hết đó, cô tốn sức cạy vật đó khỏi giữa pho tượng Quan Âm, xem cố ý đặt . Nếu tại vết tích gọn gàng như ? Rốt cuộc đây là thứ gì? Đặt trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh lẽo như tưởng tượng, mà ấm.
Lâm Diễm lập tức sợ hãi, cái quái gì đây? Đá thì nhiệt độ!
Vừa định ném , đột nhiên phía cảm giác lạnh lẽo dâng lên, tất cả lông tơ cô dựng . Tiếng “sột soạt” chói tai từ xa vọng gần, giống như tiếng móng tay cào kính, móc tim.
Ai giấu thứ đây? Đây là cái gì?
Lâm Diễm kịp nghĩ nhiều hơn nữa, sư phụ ở đây, cô dựa may mắn.
Ngay khoảnh khắc bóng đen lao tới, cô nghiêng lăn trong tủ. Bóng đen rơi xuống tủ, mang theo mùi tanh hôi, chỉ thấy tiếng “rắc” tủ gãy. Đối mặt trực diện, Lâm Diễm mới thấy rõ đó là thứ gì, một khối bao phủ trong sương mù đen, hành động chậm chạp nhưng sức mạnh vô cùng. Lâm Diễm lật dậy, giẫm lên tủ nhảy lên túm lấy thanh kiếm treo tường để trang trí rút c.h.é.m về phía bóng đen.
Thanh kiếm bằng đồng, lưỡi, lẽ Vương Lão Hổ bắt chước khác dùng kiếm quý trấn cửa hàng, cũng theo.
Thanh kiếm c.h.é.m xuống, thứ đó ý định lùi , tiếp tục lao về phía Lâm Diễm dang tay vồ tới. Lâm Diễm nhanh chóng né tránh nhảy xuống khỏi tủ, bóng đen vung tay đập tủ, cái tủ vỡ tan tành. Những chai lọ đặt đó vỡ nát , nó thấy cô lao tới, động tác nhanh như chớp, khác với tốc độ lúc nãy.
Lâm Diễm tự cho là chạy đủ nhanh, nhưng chân kịp bước thứ đó tát góc tường. Lưng đập tủ, cái cảm giác đó thật sự ai chịu thì , tim phổi cũng đau theo.
Lâm Diễm phun một ngụm máu, mặt đều là máu, lẽ đầu đập góc tủ phía . Bóng đen tốc độ nhanh, lao đến cuốn Lâm Diễm bóng tối. Lần Lâm Diễm rõ bộ hình dáng của đối phương, đó là một cái đầu khổng lồ, đó mọc vô khuôn mặt. Hàng chục hàng trăm khuôn mặt, dày đặc, tất cả lông tơ Lâm Diễm dựng . Cô thấy khuôn mặt của Vương Lão Hổ, trắng bệch, đôi mắt lồi như mắt cá c.h.ế.t. Còn ông chủ Tống, nhiều , quen thuộc , quen thuộc cũng . Họ đưa tay vồ lấy cô, mặt đều là những nụ méo mó.
“Đến đây!”
Lâm Diễm giãy giụa, nhưng cơ thể thể cử động . Cô khối sương mù đen đó kéo lê về phía , thanh kiếm tuột khỏi tay rơi ở , cô nắm thứ gì cả. Có thứ gì đó siết chặt cổ cô, cô càng ngày càng gần đống mặt đó, càng ngày càng gần, gần đến mức thể thấy từng khuôn mặt dữ tợn kinh dị.
“A!!”
Cơ thể Lâm Diễm gần như kéo đến bên cạnh giếng nước, cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Sự siết chặt ở cổ ngày càng mạnh, mắt cô tối sầm từng cơn, trong lòng cô sợ hãi, sẽ c.h.ế.t ở cái nơi chứ? Quá là đáng!