Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:07:47
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Là bố .”
Lâm Diễm , kiếp cô là trẻ mồ côi, từ mà .
Kiếp , bố còn bằng .
“ , hai em gái và một em trai.”
“Chắc là náo nhiệt lắm?” Lưu Hỉ Phượng đầu Lâm Diễm: “ em trai hoặc em gái, một cô đơn quá, khác đều chị em, chỉ .” Nói , giọng cô chút buồn bã. “ hâm mộ cô.”
Lâm Diễm bật , chọc đầu cô bé: “Có gì mà hâm mộ? Em trai em gái á, là trách nhiệm, cô nấu cơm cho chúng, giặt tã, lớn lên còn kiếm tiền cho chúng học. Sau khi còn mua nhà cho chúng nữa, nếu tất cả các ông bố đời đều như bố cô, thì sẽ nhiều đứa trẻ bỏ học sớm thuê, cũng sẽ trẻ mồ côi.”
Lưu Hỉ Phượng chỉ phận , cô bé còn chút vấn đề về trí tuệ, cơ thể cũng khiếm khuyết, thường xuyên phát bệnh.
Thế nhưng, Lưu Thành cái nhu nhược đó, đủ điều xa, những chuyện lừa gạt lương tâm đều qua, nhưng đối với cô con gái thực sự tận tâm tận lực. Anh thành trách nhiệm của , sợ cô bé chịu một chút ủy khuất nào. Ai bên ngoài dám con gái một chút, Lưu Thành sẽ liều mạng với đó, ngay cả lúc sắp c.h.ế.t, vẫn luôn lo lắng con gái .
Lâm Diễm chút hâm mộ Lưu Hỉ Phượng, khe khẽ.
“Bố cô thật .”
, Lưu Thành, chỉ là một bố.
Nếu từ góc độ của một đứa trẻ, là một bố đạt tiêu chuẩn. Không để Lưu Hỉ Phượng đói, để cô bé rét, vì chăm sóc cô con gái , từ khi vợ mất tái hôn.
“Sau hãy hiếu thảo với bố cô.”
Lưu Hỉ Phượng ngây ngô: “ cũng hiếu thảo.”
Lâm Diễm mở mắt bóng tối, nhiều chuyện cô vẫn manh mối, cô tìm hỏi cho rõ. Thẩm Thần cái trầm lặng đó lẽ sẽ bao giờ xuất hiện, những chuyện ai mà ? Ai cũng , ai cũng thể . Những thắc mắc đó chỉ một cô thể tìm câu trả lời, Lâm Diễm bỗng nhiên quản nữa, mặc kệ bọn họ c.h.ế.t , kiếm tiền cô sẽ sống cuộc sống của riêng , tiêu d.a.o tự tại.
Ngày hôm , Lâm Diễm tỉnh dậy trong tiếng chẻ củi, mặc quần áo ngoài thấy Lưu Thành đang chẻ củi. Lưu Hỉ Phượng đang nấu cơm, Bình An đang giúp cô bé nhóm lửa, tuy cúi đầu chuyện với ai cái vẻ c.h.ế.t chóc đó, nhưng dù cũng đổi nhiều.
Lâm Diễm bước , Lưu Thành xếp củi chẻ gọn gàng, ngẩng đầu Lâm Diễm: “Dậy ?”
“Chào buổi sáng.”
Lâm Diễm , múc nước ở giếng định rửa mặt, Bình An từ trong nhà bưng một gáo nước nóng: “Pha .”
Lâm Diễm bé một cái, hôm nay mặt Bình An rửa sạch sẽ, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.
“Cảm ơn.”
Nước ấm quả thực hơn nước lạnh, Lâm Diễm rửa mặt xong, Lưu Hỉ Phượng xong bữa sáng bưng bàn đá trong sân, gọi Lưu Thành: “Bố, bố mau rửa tay ăn cơm.”
“Chiều nay về nhà một chuyến, đến nhà họ Vương tiết lộ chuyện , bây giờ tối đa chỉ một vạn.” Bánh màn thầu chấm tương đậu, Lâm Diễm về nhà nữa, thức ăn nhà Lưu Thành quá!
Lưu Thành ăn bánh màn thầu, gật đầu: “Cố gắng ép giá.”
Lâm Diễm tin Lưu Thành, chỉ là lòng ai cũng thể chắc. Lưu Thành thể phản bội Vương Lão Hổ cũng thể gài Lâm Diễm một vố, chỉ là vấn đề tiền đặt cược đủ nhiều .
Bản Lâm Diễm cũng dám đảm bảo, nếu đặt cảnh đó, cô thể hơn , tất cả đều là chuyện tiền bạc. Nếu đó đến thành phố B một chuyến, cô thể mặt, nhưng bây giờ, chắc chắn là thỏa đáng.
Con đường Lưu Thành chọn hợp ý Lâm Diễm, nhưng cũng khá mạo hiểm.
Lâm Diễm cũng tiện ở nhà Lưu Thành mãi, ăn cơm xong liền về, nửa dặm đầu thấy Bình An theo xa gần phía , cô dừng bước nheo mắt qua.
Bình An rụt cổ , định .
“Đứng .”
Lâm Diễm gọi một tiếng: “Lại đây.”
Bình An chậm rãi về phía Lâm Diễm, Lâm Diễm nhướng mày: “Có thể nhanh hơn ? Đau chân ?”
Bình An chạy nhỏ đến, mặt Lâm Diễm, cúi đầu.
“Theo gì? Ai bảo đến?”
Bình An ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng Lâm Diễm gì. Lâm Diễm vỗ bé một cái, chau mày.
“Ý gì?”
“Không ai.”
Lâm Diễm quần áo bé đang mặc, áo khoác ngoài là chiếc áo khoác đen lớn của Lưu Thành, Bình An thấp bé và gầy gò, trông như đựng trong một cái bao tải, lẽ lọt gió, bé dùng dây thừng thắt một vòng ngang eo.
Tóc chút bẩn, dầu mỡ rối thành một cục, chỉ khuôn mặt là trắng trẻo sạch sẽ.
“Làm xong vụ , ?”
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, mắt thẳng Lâm Diễm, hỏi xong liền mím chặt môi, vẻ mặt như đang đối diện với kẻ thù lớn.
“ là g.i.ế.c phóng hỏa buôn bán trẻ em ? Sao cứ như đang chuyện phạm pháp?” Lâm Diễm dở dở , “ xong vụ ” là cái gì? Bình An vẫn dùng ánh mắt đó lặng lẽ cô, Lâm Diễm dừng một chút : “Đi thành phố B.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-81.html.]
“Dẫn ?”
Lâm Diễm Bình An một cái, đây cô quả thực từng ý định giúp đỡ đứa trẻ một tay, bất kể là vì mục đích gì, sự đồng cảm nhất thời đồng bệnh tương liên. khi chuyện của Nhị Cẩu Tử, cô bỗng nhiên đối xử với Bình An như thế nào cho . Đôi khi một hành động nhỏ cũng thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời một .
“Cậu ước mơ gì ?”
“Sống sót, ?”
Bình An c.ắ.n môi.
Lâm Diễm im lặng một lúc lâu, . “Cậu học ?”
“Ý gì?”
Mắt Bình An thẳng Lâm Diễm.
“Nếu học, sẽ bàn với Lưu Thành hết để ở nhà họ—”
Lời dứt Bình An cắt ngang: “Ý cô là sẽ dẫn ? Cô hứa mà.”
“Đi thuê? Làm việc? Kiếm tiền, sống vô mục đích ?”
“Đi học sẽ mục tiêu ?”
Ngón tay Bình An siết chặt trong tay áo rộng thùng thình, vẻ mặt bé bình tĩnh, nhưng giọng điệu gay gắt. “ kiếm tiền, trở thành khác.”
Lâm Diễm đó là cảm xúc gì, đứa trẻ gầy gò nhỏ bé mặt, mà cô từng đào từ đống tuyết. Rất lâu , cô thở dài.
“Giải quyết xong chuyện ở đây, đưa đến thành phố B, nhưng công việc là công việc, hưởng thụ.” Cô nuốt khan, dời ánh mắt: “Muốn trở thành khác thì nỗ lực hơn khác.”
Lâm Diễm móc trong túi mười đồng đưa cho Bình An: “Cầm lấy mua bộ quần áo, đổi đôi giày.”
Ánh mắt cô chạm đến đôi giày lộ ngón chân đen nhẻm của bé, Bình An cũng hình như nhận vội vàng giấu chân .
“Cắt tóc , cho sạch sẽ một chút, đừng suốt ngày như ăn mày nữa, bây giờ còn là ăn mày nữa .”
Bình An nhận lấy tiền của cô, vội vàng đút túi, cúi đầu xuống đất. Vẻ rụt rè , ngón tay rủ xuống.
“Cũng sai gì, giả vờ nhút nhát gì.” Lâm Diễm vỗ vai bé một cái: “Đi đây.”
Nói xong xoay bước .
Lâm Diễm gặp Bạch Lương ở đầu hẻm, Bạch Lương đạp xe đạp, leng keng bóp chuông, Lâm Diễm đầu : “Cậu út?”
“Diễm Tử? Cháu về khi nào?”
Bạch Lương bóp phanh nhảy xuống, đến bên cạnh Lâm Diễm: “Ôi, hỏi cháu, cháu thành phố B gì?”
“Giải quyết chút chuyện.”
Lâm Diễm trả lời: “Cậu qua đây gì?”
“Trước cháu chuyện trường học ? Cậu xem , trường cấp hai ở huyện khó , trừ khi điểm đặc biệt cao. Trường tiểu học trong làng thì dễ hơn, nhưng xa một chút.”
“Phải nhét tiền ?”
Lâm Diễm suy nghĩ một chút, hỏi, cô và Bạch Lương song song.
“Ôi, đừng bậy.” Bạch Lương 'suỵt' một tiếng, “Cái thể lung tung , trường cấp hai huyện là công lập.”
Lâm Diễm ừ một tiếng: “Vậy ?”
“Ý là hết để hai đứa trẻ học ở làng , giáo viên ở đó cũng dễ chuyện, phí ngoại tỉnh gì đó đều miễn. Nếu đến huyện, một năm mất mấy chục đồng phí ngoại tỉnh, đắt lắm.”
“Là ở nhà , Lâm Diễm suy nghĩ một chút.”
“Cậu út, làng các bán đất nền nhà cũ ?”
“Sao?”
Bạch Lương dừng một chút, vỗ đùi bỗng nhiên : “Ôi, đây cũng là một cách , dù làng các cháu cũng về nữa, nhà họ Lâm hung dữ như , chi bằng ở trong trang trại của ! Cậu hỏi thăm xem, góp tiền xây một cái sân sẽ hơn là thuê nhà ở đây.”
“Về bàn với cháu .”
Vừa chuyện hai sân, ánh mặt trời Lâm Đào đang bò bàn bài tập, thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu qua, thấy Lâm Diễm và Bạch Lương mắt lập tức sáng lên: “Cậu út, chị!”
“Đang bài tập ?” Bạch Lương dừng xe đạp.
“Bài tập nghỉ đông xong hết , đang chép đề.”
Bạch Lương qua xem vở bài tập của Lâm Đào, đứa trẻ tiết kiệm, vở bài tập dùng hết lật ngược bài tập luyện tập ngay ngắn ở mặt , Lâm Đào vội vàng dậy đón Lâm Diễm: “Chị, tối qua chị ?”
“Không cả.”