Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-11-19 10:59:42
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Kiến Thành dù trong lòng vẫn hướng về con gái , kéo Lâm Diễm , với chị dâu: “Con bé còn nhỏ, thẳng thật.”
Ông nháy mắt với Lâm Diễm, Lâm Diễm bước : “Hôm nay là của Diễm Tử, còn con dâu nhà họ Trương gì, cô tự ...”
Lâm Diễm đến đây thì nhà.
Trong nhà chính Thẩm thiếu và ông Trần đang , hai đang gì đó giấy.
Lâm Diễm thức trắng cả đêm, lúc buồn ngủ mở mắt nổi. Vừa định ngủ bù, thì ông Trần : “Cô bé, đây, chú hỏi cô chuyện .”
Ánh mắt Lâm Diễm lóe lên vẻ cảnh giác, cô bước tới.
Thẩm thiếu giữa phòng hút thuốc, vẻ mặt bình tĩnh.
“Sao cô tìm chỗ đó?”
Ánh mắt Lâm Diễm lướt qua tờ giấy bên tay họ, chắc là chữ , tiếc là cô chữ.
“Trong núi yên tĩnh, tiếng nổ lớn.”
Lâm Diễm ngáp một cái: “Các còn ?”
“Võ công của cô học từ ai?”
Ông Trần tủm tỉm Lâm Diễm, giống như kẻ buôn dụ dỗ trẻ con. “Tuổi còn nhỏ mà gan đấy.”
Lâm Diễm ông , nghiêm túc hơn nhiều: “Các đến tìm gì?”
Ông Trần mà .
Lâm Diễm : “Đó là mộ?”
Ông Trần : “Phải.”
Không thể nào, Lâm Diễm cau mày, mộ nhà ai hình dạng như ?
“Cô hiểu ?”
Lâm Diễm lắc đầu, ánh mắt cô dừng ở chiếc nhẫn ngón cái bằng ngọc đeo tay trái của ông Trần, viên ngọc độ trong , nhưng hoa văn đó, quen thuộc.
“Ông Trần.”
Thẩm thiếu đột nhiên lên tiếng, giọng trầm.
Ông Trần liền hỏi thêm nữa.
“Cậu thấy thế nào?”
“Không —”
Đây là hai câu cuối cùng Lâm Diễm khi ngủ.
Lâm Diễm tỉnh dậy, trời chạng vạng tối.
Cha cô đang chẻ củi, ông mặc chiếc áo khoác dày, thấy vết thương.
Lâm Đào và Lâm Mai đang chữ phiến đá bên ngoài. Lâm Diễm ngờ ngủ say đến thế.
Đói đến mềm nhũn cả , cô vội vàng thức dậy.
“Trong nồi cơm, còn nóng, mau ăn .”
Hiếm khi cha cô trách mắng, Lâm Diễm thức dậy rửa mặt, xới cơm ăn trong sân, dày chút thức ăn mới hồn. Cảm thấy trong nhà thiếu thứ gì đó, cô quanh, mới nhận : “Những ?”
“Ừ.”
Lâm Diễm hối hận, sáng nên đòi một khoản.
“Cho bao nhiêu tiền?”
“Cho thêm một trăm, con mau ăn cơm .”
Cha cô chẻ củi xong, xếp gọn gàng.
Lâm Diễm chợt nhớ đến vẻ mặt hùng hổ của bác cả buổi sáng, liền : “Khi nào cha đón ? Bác cả đến chuyện gì? Mắng một trận ? Tiền gửi hợp tác xã tín dụng ?”
Cha cô gì, ôm củi bếp.
Lâm Diễm thấy , cho thêm một trăm là sáu trăm, ở nông thôn mười đồng tiền đủ cho cả nhà tiêu trong một tháng, nhiều nhà cả năm thu nhập cũng sáu trăm. Một khoản tiền lớn như , cha cô đưa cho ai ?
Lâm Diễm bật dậy, vội vàng bới cơm miệng, lấp lửng: “Mẹ nhà, tiền cứ để ở chỗ con , gửi sổ tiết kiệm đưa cho .”
Cha cô im lặng , xếp củi gọn gàng. Chuyện Lâm Diễm quyết định quản, cô đặt bát bếp, đuổi theo.
“Đây là tiền bán mạng đấy.” Mắt Lâm Diễm đảo một vòng, do dự một lát, : “Cha, cha là cho ai chứ?”
“Không việc của con, con đừng quản nữa.” Cha cô chút bực bội.
Lâm Diễm thấy tình hình , chắc chắn là trục trặc , lòng cô nguội lạnh một nửa. Cô còn tính toán mua quần áo mới cho em, sắm sửa thêm đồ đạc cho gia đình.
“Tiền bán mạng cũng cho ?”
Vẻ mặt Lâm Kiến Thành đổi liên tục, cau mày Lâm Diễm. “Nói nhỏ thôi, đừng la lối. Chú con sắp lấy vợ xây nhà, tiền cứ lấy dùng . Bà con , tiền sẽ trả cho nhà .”
“Cho hết ?”
Lâm Diễm thật sự hối hận vì ngủ một giấc , cô buộc tóc gáy, vẻ mặt trầm xuống.
Bây giờ cô nhà, việc trong nhà đều do con gái lớn quán xuyến.
Lâm Kiến Thành chần chừ một lúc lâu, mở lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-7.html.]
“Cho bốn trăm .”
Lâm Diễm kìm cơn giận.
“Cha đòi !”
Lâm Kiến Thành bốn em trai, thứ ba Lâm Kiến Quốc gặp t.a.i n.ạ.n năm ngoái, chỉ còn em út tên là Lâm Kiến Siêu. Hai mươi tuổi, lười tham ăn. Bà nội thì , nhưng đây là mượn tiền, rõ ràng là lấy, trả cái gì chứ!
Lâm Kiến Thành nhà, thở dài: “Cho thì đòi ? Chuyện con đừng xen nữa.”
Bác cả ông tiền, giữa trưa bà nội đến nhà xin, lóc t.h.ả.m thiết, là con trai ông ?
Còn hai trăm đủ chi tiêu, còn đưa hết .
Lâm Diễm cái tính gỗ đá của Lâm Kiến Thành cho tức điên, cô theo nhà: “Có giấy nợ ? Khi nào trả?”
Lâm Kiến Thành im lặng, ở cửa hút t.h.u.ố.c cuộn bằng giấy.
Lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đăm chiêu.
“Người trong nhà, giấy nợ gì, để cho.”
Lâm Diễm tức quá hóa , : “Mấy hôm nhà xảy chuyện cũng chẳng thấy ai giúp đỡ, sáng nay bác cả những lời trách móc cha cũng thấy đấy? Đây là việc mà trong nhà với ? Xuân tới hai em gái học, nhà sắp thêm một miệng ăn, đến lúc đó đủ tiền, cha xem bà nội bỏ một xu nào ?”
Cô gì thêm, khỏi nhà.
Ngồi một lúc trong sân, Lâm Đào bài xong, sang cô: “Chị Hai, chị ?”
Lâm Diễm cảm thấy tiền trong nhà thể để Lâm Kiến Thành giữ nữa, nếu cả nhà sẽ chịu đói.
Bốn trăm đồng đấy, cho mượn là cho mượn, hỏi ý kiến ai cả.
Cả đêm đó, cô hầu như ngủ, lòng trăn trở suy nghĩ. Sống nữa, thể tiếp tục nghèo khổ.
Cô rời khỏi ngôi làng .
Trong làng chỉ một cái giếng, Lâm Diễm dậy sớm gánh nước.
Trời tờ mờ sáng, cô mặc quần áo thức dậy. Sương giá xuống, trời mù mịt, mặt đất trắng xóa một lớp.
Cô lấy nước thì phát hiện thùng nước và đòn gánh đều , vội vàng khỏi sân, ngẩng đầu lên thì thấy cha cô đang gánh nước về đến cổng. Lưng ông còng hẳn , nhà đổ nước chum, : “Ăn cơm xong cha huyện, con ở nhà trông nom.”
Cái chum lớn, ba gánh nước mới đầy.
Lâm Diễm vẫn còn giận, chuyện với ông.
Lấy nước rửa mặt, định bữa sáng.
“Diễm Tử, con còn nhỏ, sẽ hiểu. Cha em, đó là một cái gốc. Nhà dù nghèo, cố gắng sẽ , chú con mà lấy vợ, cả đời sẽ lỡ dở.”
Lâm Kiến Thành là quá bụng, cha như , cả nhà định sẵn là chịu khổ.
Cho đến khi Lâm Kiến Thành , Lâm Diễm vẫn chuyện với ông, Lâm Diễm thích cách của ông.
Ăn cơm xong, mấy đứa trẻ trong làng đến tìm Lâm Đào và Lâm Mai chơi, tay cầm quả cầu đá.
“Đào Tử, em chơi một lát . Nhìn trời nắng lên , mang ngô phơi.”
“Em , chị Hai.”
Lâm Diễm lên núi lùa bò về, mấy đứa trẻ đều còn nhỏ, đang chơi đùa với Lâm Mai. Quả cầu đá đá bay thẳng về phía Lâm Diễm, Lâm Diễm giơ tay bắt lấy, “loảng xoảng” một tiếng, cầm tay khá nặng, cô : “Chơi từ từ thôi, đá mặt là chảy m.á.u đấy.”
Quả cầu đá của trẻ con nông thôn đều bằng đồng tiền, cô sờ trong tay, liền thấy gì đó , ba đồng tiền đồng màu xanh xâu với , phía lờ mờ lộ nửa chữ giống chữ “kim”. Lâm Diễm nhiều chữ, nhưng trí nhớ . Hoa văn đó hình như là tiền Ngũ Thù thời Tây Hán. Lâm Diễm thoáng qua, ném .
Tiền Ngũ Thù tuy niên đại lâu đời, nhưng giá trị lớn, thậm chí bán .
“Đồng tiền lấy ở ?”
đồ vật thời Tây Hán, cô khỏi liên tưởng đến cái hang đá lòng đất ở khe Người Rừng.
“Nhặt ở sông, nhiều lắm, còn cả chậu nữa.”
Một cô bé giành : “Mấy hôm , nhà cô Xuyến ở đầu làng còn nhặt một cái chậu đồng đấy.”
Lâm Diễm trong lòng tính toán, cô : “Các em chơi , chị ngoài đây.”
Con sông mà họ là chảy từ khe Người Rừng xuống, đúng hơn là một con suối nhỏ, xuyên núi vượt đèo cuối cùng đổ sông Lạc ở núi.
Trong núi chắc chắn mộ Hán, Lâm Diễm đoán.
Lâm Diễm hỏi những từ Bắc Kinh đến , dù cũng liên quan gì đến cô.
Đồng tiền giá trị, nhưng cái chậu đồng mà cô bé , Lâm Diễm ý định xem thử. Trước đây cô cũng từng nghề thu mua đồ cổ, lang thang ở các vùng nông thôn Thiểm Tây, nhặt đồ quý là chuyện thường tình.
Lâm Diễm gặp thím Trương nửa đường. Hôm đó, Lâm Diễm hết lời , bà vẫn còn nhiệt tình xáp .
“Diễm Tử, những đến nhà con là ai? Làm gì thế?”
Lâm Diễm “ừm” một tiếng, nhiều.
“Con cũng lên núi lùa bò về ?”
Vùng núi sâu, mùa hoa màu, họ cứ thả bò lên núi bừa bãi, dù suối nước uống, cỏ ăn. Hai ba ngày xem một , miễn đừng để sói ăn thịt là .
Vì là vùng đồi núi, cày ruộng cần bò, nên hầu như nhà nào cũng bò.
Lâm Diễm thực sự thím Trương gì. Trong làng hai họ lớn. Họ Trương, họ Lâm. Họ Lâm trong làng chia hai nhà lớn, nhà Lâm Kiến Thành là một, và một nhà khác ở phía tây làng.
Sống cùng một làng, ít nhiều gì cũng quan hệ họ hàng.
Làng lớn mấy , chuyện con trai nhà họ Lâm kết hôn với con gái nhà họ Trương là chuyện quá phổ biến, lâu dần, giờ họ đều thành họ hàng .
“Thím Trương, thím gì hỏi thì cứ hỏi , thì lát nữa bác cả con đến nhà con hỏi nữa.”