Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:42:46
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con trai của Chủ tịch huyện đích chở giường đến, vinh dự , Lâm Diễm bước tới: “Làm phiền , thật sự là cảm thấy vinh dự quá.”
Trần Lỗi nhiều: “Ây da, còn dùng cả từ hoa mỹ nữa ?”
Lần đầu gặp mặt, Lâm Diễm nhớ Trần Lỗi là ai, chỉ một gã ngốc đưa cho một khoản tiền tiêu. Người , tuy mồm mép tệ nhưng khá . Trước đây châm chọc vài câu, nhưng giúp đỡ tìm nhà từ đầu đến cuối, bất kể với mục đích gì thì cũng khá là trượng nghĩa.
Lâm Diễm bước tới kịp đưa tay thì thấy giọng của vang lên phía .
“Yến Tử, đây là ai?”
Lâm Diễm rụt tay đầu : “Mẹ, đây là bạn của út con, là chủ nhà .”
Bạch Tú Nga Trần Lỗi, mặt nở nụ tươi tắn, chút bất an lau tay bước tới: “Cậu em, xưng hô thế nào?”
“Trần trong Đông Trần, Lỗi trong Tam Thạch, Trần Lỗi. Dì ơi, dì đừng khách sáo với cháu, cứ gọi Trần Lỗi là ạ.” Trần Lỗi phủi bụi tay, chuyện vẻ điềm tĩnh hơn nhiều: “Là chủ nhà, ít nhất cũng cung cấp giường chứ, nhân tiện rảnh rỗi nên cháu đưa đến luôn.”
Bạch Tú Nga híp mắt, Trần Lỗi từ xuống : “Cảm ơn , đứa trẻ ngoan.”
Trần Lỗi là đàn ông nên việc nhanh hơn nhiều, loáng một cái kê xong hai chiếc giường: “Dì xem còn thiếu gì thì cứ một tiếng, nhà cháu ở ngay khu nhà chính quyền, gần đây thôi.”
Bạch Tú Nga dám phiền nữa, ở còn tặng giường tặng đồ: “Thật sự cần nữa , Lỗi T.ử đúng là đứa trẻ . Hôm nào đến nhà dì, dì gói bánh bao nhân thịt cho ăn.”
Trần Lỗi : “Được ạ, hôm nào cháu đến nhà dì ăn bánh bao.”
Lâm Diễm thật dám tin, mới chút thời gian mà, cô quét dọn xong thì Trần Lỗi chuyện thiết với cô như nhà . Thấy Lâm Diễm , Bạch Tú Nga vội vàng đỡ lấy cái chổi trong tay cô: “Con tiễn Lỗi T.ử , hôm nay phiền .”
Trần Lỗi lên xe ba gác, vẫy tay: “Không cần , cứ bận việc , cháu lái xe về đây.”
Lâm Diễm đưa tiễn tượng trưng ngoài sân, Trần Lỗi nắm tay lái xe ba gác đầu Lâm Diễm, nheo mắt với hàm ý sâu xa: “Nợ một ân tình, Lâm Diễm.”
Lâm Diễm sững sờ lập tức hiểu , còn kịp gì thì chiếc xe ba gác tụt tụt chạy , để một làn khói đen.
Gãi đầu, Lâm Diễm nhướng mày . Người đúng là thù dai, đắc tội một là thể nhớ cả đời.
Chậm rãi về, từ khi gặp Trần Lỗi, Bạch Tú Nga tích cực dọn dẹp nhà cửa, còn gì về chuyện ở nữa. Bạch Tú Nga ngó đầu thấy Lâm Diễm về, vội vàng đặt đồ trong tay xuống, xích gần, đảo mắt một vòng dừng Lâm Diễm: “Yến Tử, Trần Lỗi là thế nào? Cách ăn mặc cũng giống nghèo. Nói cho mượn nhà là cho mượn, hào phóng quá.”
“Chủ tịch huyện của chúng họ gì?”
Lâm Diễm lấy cái chổi ở góc quét bụi tường, dọn dẹp sạch sẽ tối nay thể đến ở . “Tìm ít báo dán lên tường, sẽ dính vôi trắng nữa.” Lâm Diễm dọn dẹp , đột nhiên Bạch Tú Nga kêu lên một tiếng kinh ngạc, cô nhíu mày sang: “Kinh ngạc cái gì thế?”
“Cái... Trần Lỗi , lẽ nào là họ hàng của Chủ tịch huyện Trần?”
Bạch Tú Nga nhà hạ giọng : “Thảo nào hào phóng như , cho mượn nhà ở.”
“Con trai của Chủ tịch huyện Trần.”
Lâm Diễm ném cái chổi xuống: “Mẹ dọn dẹp tiếp , con bệnh viện thu dọn đồ đạc.”
Bạch Tú Nga ngây Lâm Diễm một lúc lâu, cho đến khi Lâm Diễm khỏi sân bà mới lờ mờ phản ứng , ối trời ơi, Trần Lỗi dạng , con trai Chủ tịch huyện, bà đang leo lên quan hệ với quan chức chính phủ ?
...
Lâm Diễm bây giờ thể liên lạc với Lưu Thành, cô đợi.
Về đến bệnh viện, cửa thấy tiếng ồn ào, lòng Lâm Diễm thắt . Bước nhanh trong, là phòng bệnh của bố cô. Rẽ đám đang vây xem, chen thì thấy tiếng lóc t.h.ả.m thiết của phụ nữ.
“Anh hai, đang dồn em đường cùng đấy!”
Nghe thấy giọng , Lâm Diễm bỏ . Lâm Hồng đúng là bóng ma tan, đến gây rối ?
“Yến Tử!”
Chưa khỏi bệnh viện, thấy một giọng vang lên phía , Lâm Diễm đầu , chỉ thấy bác cả Lâm Kiến Quân chạy tới. Một thời gian gặp, ông già nhiều, giọng cũng mang vẻ mệt mỏi: “Yến Tử, chờ một lát ? Bác cả chuyện với con.”
Lâm Diễm ông, mặt lạnh tanh: “Có chuyện gì thì ?”
Lâm Kiến Quân xung quanh, nuốt nước bọt, ánh mắt cầu xin Lâm Diễm: “Có thể đổi sang chỗ khác ? Ở đây nhiều quá.”
“Có chuyện gì thể gặp , đông thì mà ?”
Lâm Diễm thẳng Lâm Kiến Quân. Cô nâng giọng: “ nhớ hình như bác giấy cắt đứt quan hệ vì bốn trăm tệ, cháu gái của bác, đúng ? Lấy bác cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-62.html.]
“Sao mày chuyện như thế! Nhà cô mày lẽ nào phần của mày? Lâm Diễm, mày tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác quá, nhà họ Lâm chúng sinh loại rắn rết độc địa như mày!”
Lâm Kiến Quân kiềm chế cơn giận, lông mày dựng , suýt nữa nhảy dựng lên: “Mày xem đây là lời một đứa cháu nên ? Trước đây cô mày chuyện là do mày tao còn tin, bây giờ xem —”
Lâm Diễm bỏ , thêm lời nào.
Cuối cùng vẫn , Lâm Kiến Quân chặn mặt Lâm Diễm, mím môi, cổ họng ngừng nuốt nước bọt, mãi một lúc lâu mới nén cảm xúc, giọng trầm khàn và tang thương, mắt Lâm Diễm.
“Yến Tử, mày họ Lâm là nhà họ Lâm, cứ thế thấy c.h.ế.t mà cứu ? Dượng mày và chú nhỏ bây giờ thành thế , mày về một cái ?”
“ cũng thể mang họ Bạch, bảo ly hôn với bố là .”
Lâm Diễm : “Bác thể tránh ? Nếu sẽ báo cảnh sát, đồn cảnh sát thể giải quyết chuyện .”
Lâm Kiến Quân tức đến nghẹn lời, nửa ngày lời nào.
“Đừng cản đường, nếu nhà Lâm Hồng xảy chuyện, với cô , ầm lên cũng vô ích, cứu nữa .”
Những lời Lâm Diễm đây, một ai tin. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhà Lâm Hồng tan cửa nát nhà. Con trai bắt đầu sốt từ đêm giao thừa, đưa đến trạm xá cứu . Mùng ba Tết, Lâm Hồng thần kinh cầm d.a.o c.h.é.m đứt gân chân Trình Đại Hải, lành còn chừng.
Tan cửa nát nhà.
“Yến Tử, mày nhẫn tâm thế !”
“ thần thánh !” Lâm Diễm đột ngột đầu , nâng giọng: “Mấy đuổi chúng khỏi làng, chúng , mấy còn thế nào nữa? thần thánh, cũng nợ gì mấy , ? Còn đổ hết chuyện lên đầu ? cho mà , chuyện đó thể nào. Bác chẳng qua là dựa Lâm Kiến Thành, cái tàn tật để uy h.i.ế.p chúng thôi, bây giờ còn đang nợ nần chồng chất, cũng nhất thiết theo , ly hôn cũng dễ thôi.” Lâm Diễm lạnh lùng khinh miệt: “Lâm Hồng là tự tự chịu, ai cứu cô .”
Lâm Hồng là tự c.h.ế.t vì ngu dốt.
“Nói nữa, và mấy bất kỳ quan hệ gì, đừng ép nổi giận.”
Từ khi xuyên cơ thể , Lâm Diễm bắt đầu cuộc sống mới. Cô sống qua ngày cho xong là cuộc sống của Lâm Diễm đây, bây giờ, cô sống qua ngày nữa, cô sống một cách huy hoàng, cô Lâm Diễm đây, cô là một cuộc đời mới.
Ai bỏ rơi thì bỏ, ai c.h.ế.t thì c.h.ế.t, liên quan gì đến cô .
Lòng nhẫn tâm, khó mà tiến lên .
Lâm Kiến Quân sững sờ tại chỗ, Lâm Diễm bước nhanh .
Cô đến đồn cảnh sát báo án , đó thẳng về chỗ ở, Bạch Tú Nga chắc vẫn về bệnh viện, Lâm Diễm cần dặn dò vài chuyện.
Chưa đến chỗ ở thì gặp Bạch Tú Nga.
“Yến Tử? Sao con mang gì về hết ?”
“Lâm Hồng và Lâm Kiến Quân đang gây rối ở bệnh viện.”
Lâm Diễm mặt tối sầm : “Chuyện nhất định giải quyết dứt điểm.”
Bạch Tú Nga sững sờ, bà choáng váng: “Mấy đó còn đến gì? Chúng còn gì để họ bóc lột nữa?”
“Hai mục đích, thứ nhất bố con xuất tiền. Thứ hai, đổ cái c.h.ế.t của Trình Thanh lên đầu con, bắt nhà đền tiền.” Lâm Diễm đột nhiên ngẩng đầu mắt Bạch Tú Nga: “Mẹ ly hôn với bố .”
Bạch Tú Nga còn thoát khỏi cú sốc đó, một câu của Lâm Diễm cho nên lời: “Yến Tử, con điên .”
“Con điên.” Lâm Diễm giơ tay nắm lấy vai Bạch Tú Nga: “Họ chẳng dựa việc là nhà của bố con ? Nếu ly hôn , thì còn quan hệ gì nữa? Cứ để họ ầm lên, ném bố con về cho họ ầm lên , mặc kệ cô gì.”
Bạch Tú Nga lơ mơ: “Hả?”
“Bố con là mềm lòng, chuyện e rằng sẽ tự ôm lấy. Đến lúc đó bồi thường xin , cả đời, ơi, cả đời cũng ngóc đầu lên , cả cái nhà đó hút m.á.u ăn thịt. Mẹ thể nghèo thể nhu nhược cả đời, nỡ để Lâm Dũng cũng con đường đó ? Không tiền ăn mặc, nghèo đến mức gạo nấu cháo, bố con tiền thì sẽ bao cấp cho nhà họ, nghĩ cuộc sống như là thứ ?”
Bạch Tú Nga c.ắ.n chặt môi, siết chặt các ngón tay.
“Mẹ đừng quên, họ đối xử với như thế nào! một bước là thua bộ.”
Bạch Tú Nga cũng nhà họ Lâm là cái kiểu gì, bà hít thở sâu một lúc lâu: “Yến Tử, bây giờ chúng gì?”
“Đến bệnh viện gây rối, lớn chuyện lên, cần con cái cần chồng chỉ cần tài sản tiền bạc. Ly hôn, nhất định ly hôn, nhà họ Lâm ức h.i.ế.p đến mức sống nổi nữa, ly hôn thì con cái cũng c.h.ế.t đói.”
Lâm Diễm nheo mắt: “Nếu ly hôn thì đập đồ, họ dám động tay với , con gọi của đồn cảnh sát đến .”
“Hả? Có ? Không cần đàn ông thì , nhưng con cái? Tiểu Tứ của …”