Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:40:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì?”

“Hôm nay cô lấy thứ gì ở Vạn Bảo Trai?”

Bình An chớp chớp mắt, hàng mi rậm ánh nắng rõ ràng.

trộm.”

“Còn dám chối cãi!”

Cái chân gầm bàn đá đầu gối Bình An, Lâm Diễm lạnh mặt: “ thấy hết , lấy đây.”

“Đây là đồ của Tống chưởng quỹ.”

Bình An cau mày, lấy thứ đeo cổ : “ trộm.”

“Không hỏi mà lấy chính là trộm.”

Đó là một khối ngọc màu đỏ như máu, Lâm Diễm thoáng qua, chỉ thầm than Bình An đúng là mạng lớn, nếu là khác đeo khối ngọc sớm c.h.ế.t .

“Bình An.”

Giọng Lâm Diễm đột nhiên dịu , Bình An: “Cậu nghĩ, một nên sống như thế nào? Sống đường đường chính chính để khác kính trọng hơn, là sống lén lút căm ghét hơn? hiểu ý gì.”

“Nếu cả đời sống như một con chuột trong cống rãnh tối tăm, thì cứ tiếp tục trộm cắp , sống theo cái cách sống của .”

!” Mắt Bình An đỏ hoe, nắm chặt tay, suýt chút nữa bóp nát khối ngọc đó.

“Cậu , đó là ‘ ’ của ?”

Lâm Diễm lạnh lùng : “Cậu nghĩ đến việc học cách ? Con chuột đ.á.n.h đập, đủ ?”

Bình An đột ngột dậy, giật mạnh khối ngọc cổ ném xuống bàn, “ chuột!”

Trong căng tin nhiều ăn cơm, nên gây sự chú ý.

Cậu định .

Giọng Lâm Diễm vang lên phía : “Ngồi xuống, dạy cách kiếm tiền, cách trở thành vạn .”

Bị sư phụ vứt bỏ, nỗi đau của Lâm Diễm còn sâu sắc hơn bất kỳ ai, mối ràng buộc hai kiếp, từ nay còn vướng bận. Bây giờ cô thì ? Cô sống những ngày thê t.h.ả.m đỉnh cao của cuộc đời? Thẩm Thần là ai? Quan trọng ? Cần bận tâm ?

“Đi , cửa ở ngay đằng .”

Lâm Diễm uống một ngụm nước, bây giờ cô chỉ một mục tiêu, trở thành vạn , tiền quyền. Cô cần sự thương hại tình yêu của bất kỳ ai? Không còn thiết tha nữa, cô tiền quyền sống một đời tiêu sái cũng là một kiếp, ai kiếp sẽ đầu t.h.a.i súc sinh đạo là một cục đá!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Bình An vẫn đó, lưng thẳng tắp.

Nếu hôm nay bước khỏi cánh cửa đó, tin rằng cả đời Lâm Diễm sẽ bao giờ quan tâm đến sống c.h.ế.t của nữa. Đây là một cơ hội, cơ hội lên, phụ nữ tưởng chừng đáng chú ý nhất định sẽ thành công.

Sự tin tưởng vô căn cứ, ai nguồn gốc.

Rất lâu , Bình An cúi đầu đến mặt Lâm Diễm.

“Ngồi xuống.”

Lâm Diễm đặt cốc xuống.

Bình An mím môi, thẳng mắt Lâm Diễm: “Cô sẽ dạy ?”

Lâm Diễm gật đầu, đây nhận nuôi Bình An lẽ xuất phát từ một tâm lý nhàm chán, còn bây giờ, cô cảm thấy cần tự bồi dưỡng một cánh tay đắc lực. Lâm Diễm chỉ một , việc gì cũng nhiều bất tiện.

“Sẽ.”

“Không còn mặc kệ nữa?”

“Sẽ .” Lâm Diễm gật đầu: “Tuy nhiên, nếu còn trộm đồ nữa, thì chuyện khác.”

Bình An đối diện cúi đầu im lặng, nếu đổi, thì hà cớ gì vì cái của Lâm Diễm mà trộm tiền của nhà họ Lâm? Cậu ngóng nhà họ Lâm gần đây một khoản tiền, nhưng thể tơ tưởng đến.

Lâm Diễm mở lời: “Chuyện giao cho nhớ rõ ? Xong việc, nếu theo ăn thì tiếp tục, nếu , sẽ cho một khoản tiền đủ để xây một căn nhà sân vườn.”

Bình An sững sờ, há miệng Lâm Diễm.

lừa .”

Bốn chữ cô nhẹ, ngước mắt về phía xa, chợt thở dài một tiếng.

nhất định sẽ .”

“Đừng để khác phát hiện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-61.html.]

Lâm Diễm đưa cho Bình An năm tệ: “Cậu cứ cầm lấy, vài ngày nữa mua bộ quần áo t.ử tế mà mặc.”

Năm tệ, đủ để mua một cái áo khoác.

Sau khi Bình An , Lâm Diễm tại chỗ, cô nheo mắt về phía xa, cổ họng nghẹn , đây sư phụ cũng tâm lý như thế ? Giống như cô bây giờ Bình An, đáng ghét đáng thương.

Mãi một lúc lâu, Lâm Diễm cúi đầu khẽ, sư phụ nào cả, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.

Dì căng tin xích gần : “Cô gái, cô đúng là bụng, còn mời cái đứa trẻ hư hỏng ăn cơm?”

Lâm Diễm dậy : “Không ai sinh là đứa trẻ hư hỏng.”

Cầm khay đựng đồ ăn về phòng bệnh, thấy Bạch Tú Nga kịp mở miệng la lối, cô : “Có đồ ăn ngon thì ăn , đừng gì cả, nếu tiền thì cũng sẽ tiêu xài như .”

Thẩm Thần cho cô một ngàn tệ, nhận nhầm , tại còn bắt cô gọi là sư phụ? Tại còn cho cô tiền? Lâm Diễm chút bực bội, còn tặng cô mặt dây chuyền ngọc, bất kỳ quan hệ gì ?

Lâm Diễm xoa xoa mặt, Bạch Tú Nga lải nhải nữa, cô mở lời: “Mọi ăn , ngoài dạo một lát.”

“Cô đợi .” Bạch Tú Nga kéo cánh tay Lâm Diễm : “Tối ăn mì hồ đồ, hâm nóng thịt kho tàu ăn cùng.”

Ánh mắt bà đầy mong đợi, Lâm Diễm: “Con gái, ở nhà ăn một bữa cơm thì chứ?”

Lâm Diễm bà hồi lâu, gật đầu: “Được.” Rồi : “Cũng lâu ăn mì hồ đồ.”

Đời , khó hồ đồ.

Ngày hôm , Bạch Lương đến một căn nhà Lâm Diễm đến xem, là gần khu nhà chính quyền, là nơi hẻo lánh. Bạch Lương chở Lâm Diễm bằng xe đạp thẳng đến khu nhà chính quyền, đến nơi Lâm Diễm suýt bật , hóa là Trần Lỗi.

“Nhà là nhà công vụ phân, cũng lắm.”

Đi theo Trần Lỗi xem nhà, môi trường . Nhà là loại nhà công, một dãy nhiều hộ ở, hai căn trong cùng một lớn một nhỏ, sân còn trồng cây dương.

“Bao nhiêu tiền một tháng? Khá đấy.” Ban đầu Lâm Diễm thuê một căn nhà sân vườn, nhưng tìm nhà sân vườn bỏ trống ở huyện thành khó khăn, bây giờ cả nhà đều ở bệnh viện cũng là cách. Chỗ cách bệnh viện cũng xa, .

Nhà cũng cũ, tuy nền là đất, nhưng cái sạch sẽ.

“Cảm ơn .”

Trần Lỗi Lâm Diễm một cái, : “Người quen cả, tiền nong gì thì nữa. Có lòng thì mời ăn một bữa cơm? Mua hộp t.h.u.ố.c lá hút thử, thế nào?” Trần Lỗi khoác tay lên vai Bạch Lương, .

Lâm Diễm cũng : “Muốn ăn cơm? Ăn no thì thôi.” Cô thẳng mắt Trần Lỗi: “Vài ngày nữa mua một bao t.h.u.ố.c tặng .”

Trần Lỗi tủm tỉm Lâm Diễm, nhướng mày: “Được thôi, bây giờ ăn cơm ?”

Căn nhà coi như chốt, Lâm Diễm Bạch Lương: “Cậu út, ăn gì? Hôm nay cảm ơn hai .”

“Công lớn là của Trần Lỗi.”

“Khi nào chuyển nhà thì một tiếng, nhà chiếc xe ba gác.”

Trần Lỗi : “Nhiều thì sức mạnh lớn, giúp chuyển đồ nhanh hơn.”

“Không dám .” Lâm Diễm nghiêng đầu sang, trêu chọc: “Đến lúc đó đòi một bữa cơm một bao t.h.u.ố.c lá nữa, nghèo lắm.”

Trần Lỗi lớn, ánh mắt rực lửa chằm chằm Lâm Diễm.

Buổi chiều Lâm Diễm về chuyện với Bạch Tú Nga, Bạch Tú Nga vô cùng ngạc nhiên: “Thật sự chuyện như .” Sau đó chút lo lắng: “Chúng cũng bao lâu, căn bản cần thuê nhà, phiền phức quá.”

“Bạn của út đòi tiền thuê nhà, cứ ở bệnh viện mãi tiện ?”

“Có thể đến ở nhà út con.”

“Không là kế lâu dài.” Lâm Diễm nghiêm túc phân tích: “Mẹ thấy tiện ? Thường xuyên ở nhà đẻ.”

Bạch Tú Nga cũng vợ Bạch Đống dễ đối phó, im lặng một lúc gì.

“Con đưa xem nhà , nếu ưng ý thì chúng chuyển qua đó, nếu ưng thì ở, nhà cũng lắm.” Bây giờ Bạch Tú Nga đến bệnh viện chăm sóc Lâm Kiến Thành, Lâm Diễm về chỗ ngủ, đêm qua ngủ sàn với em gái, sáng dậy đau hết cả lưng. Bây giờ cô một chút cũng bạc đãi bản , cái hơn tại còn ngủ đất chứ?

Bạch Tú Nga còn hồn, Lâm Diễm kéo bà ngoài. Chỗ cách nơi thuê nhà gần, bộ mười mấy phút là đến, Lâm Diễm chìa khóa mở cửa cho Bạch Tú Nga xem.

“Căn nhà như thật sự mất tiền ở ?” Bạch Tú Nga trợn tròn mắt, đầu Lâm Diễm: “Con đừng lừa .”

“Con lừa gì.” Lâm Diễm : “Tiền của con là từ trời rơi xuống ? Con cũng tiết kiệm tiền.”

Bạch Tú Nga ban đầu mang tâm lý phản đối đến, thấy căn nhà thì mừng rỡ khôn xiết, càng càng thấy chỗ : “Trong sân còn thể trồng ít rau, căn nhà cũng rộng, con và em gái ngủ một phòng, thật , thật …” Bà xem hết hai căn phòng, càng xem càng vui, miệng ngừng khen ngợi.

Lâm Diễm ở cửa, “ .”

Vừa dứt lời, thấy tiếng xe ba gác tụt tụt, Lâm Diễm về phía phát tiếng động. Thấy Trần Lỗi đang lái xe ba gác, chở ván gỗ và những thứ lộn xộn khác đến, trong lòng chút kinh ngạc, đổi thái độ nhanh thật.

“Cô ở đây ?” Xe dừng ở cửa, nhảy xuống: “ còn định lát nữa tìm cô, nhà chiếc giường dùng đến, chở đến để trong nhà, Bạch Lương cũng cần về nhà chở, ở xa.”

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo ( việc gì mà tỏ ân cần, gian trá thì cũng là trộm cắp), Lâm Diễm khuôn mặt Trần Lỗi, trong đầu vô cớ hiện lên câu .

Loading...