Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:35:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Diễm sững sờ, ngay đó nhướng mày: “ .”

Thẩm Thần thèm cô, lưng thẳng.

Lâm Diễm ý là gì, nhưng đây là cuối cùng cô theo sư phụ mạo hiểm, từ nay về , sẽ còn cơ hội nữa.

Đến nơi thì trời nhá nhem tối, Lâm Diễm quanh, rừng sâu núi thẳm ngay cả một con vật cũng thấy.

“Anh chắc chắn Lưu Thành và bọn họ đến đây ?”

Thẩm Thẩm gật đầu, giơ tay chỉ về phía xa, sải bước nhanh chóng về phía đỉnh núi. Lâm Diễm chịu thua kém, theo sát bước chân Thẩm Thần, , mỗi một ngả.

Thẩm Thần chỉ một câu đơn giản là nhận nhầm , liền bỏ rơi cô, cô cũng chỉ thể coi sư phụ của c.h.ế.t từ bốn mươi năm , từ nay về còn sự tồn tại của sư phụ nữa.

Chưa đến đỉnh núi, Thẩm Thần đột nhiên về phía một tảng đá lớn. Trên phiến đá rêu vàng mọc, Lâm Diễm theo, Thẩm Thần ném cho Lâm Diễm một khẩu súng, Lâm Diễm một con d.a.o găm: “Tự bảo vệ , đừng c.h.ế.t ở trong đó.”

Nhảy qua tảng đá lớn, phía núi là vách đá vạn trượng. Lâm Diễm thấy Thẩm Thần đặt ba lô xuống, lôi một sợi dây thừng, cô mím môi: “Sư... Thẩm Thần, đây là cái gì? Phải xuống vách đá ? Nguy hiểm quá.”

“Lại đây, từ chỗ .”

Thẩm Thần gọi Lâm Diễm, Lâm Diễm cẩn thận qua xổm bên cạnh , xuống thấy gì cả, cô lẩm bẩm: “Có gì chứ—” Mắt cô lóe lên, đột nhiên hiểu : “Kia là hang trộm mộ?”

Cách phiến đá hai mét một tảng đá nhô , nếu Lâm Diễm nhầm, tảng đá đó hẳn là lối . Trong bụi gai rậm rạp, chỉ một chỗ cỏ dại đổ nghiêng sang một bên.

Lâm Diễm kinh ngạc, mở to mắt.

“Trời ơi, đây là mộ gì mà lối đặt vách đá? Lưu Thành và Vương Hổ bọn họ cũng dám xuống ? Mộ của ai xây ở nơi như thế ?”

“Xuống sẽ .”

Giọng Thẩm Thần lạnh nhạt.

Lâm Diễm nhún vai, Thẩm Thần buộc dây thừng xong, trượt xuống . Lâm Diễm thấy vững tảng đá, định gọi hỏi tình hình bên , thì thấy nhoáng một cái biến mất. Đầu óc Lâm Diễm trống rỗng, cô kinh hãi: “Sư phụ!”

Bên bất kỳ tiếng trả lời nào, Lâm Diễm hoảng hốt, sư phụ xảy chuyện gì ?

Mở chốt an của khẩu s.ú.n.g lục, d.a.o găm cắm ở thắt lưng , cô nhanh chóng trượt xuống. Lỗ hổng đen ngòm, thấy bóng dáng sư phụ , Lâm Diễm sốt ruột, cô ném dây thừng định xông , kết quả chân trượt một cái cả cô ngã nhào bên trong.

Mẹ nó, cuối cùng cũng tại Thẩm Thần xuống biến mất nhanh như , hóa là do chân mọc đầy rêu dày, trơn trượt như bôi mỡ. Lối là một con dốc thẳng , Lâm Diễm thể nắm gì, cứ thế trượt xuống theo con dốc. May mắn , con đường núi xây dựng bằng phẳng, đá nhô , chỉ dính đầy bùn đất mặt. Dưới chân là gì thì ai , Lâm Diễm hoảng sợ, rút d.a.o găm khỏi thắt lưng định khống chế cơ thể.

Khi đang lăn xuống, thực bản kiểm soát , bạn nắm lấy cái gì đó, nhưng một khi lăn, thứ đều kịp . Lâm Diễm thầm kêu quá thảm, lẽ cô nên cẩn thận hơn. Dao găm còn kịp rút , cơ thể đột nhiên lơ lửng, rơi thẳng xuống phía .

“Á!”

Đầu óc Lâm Diễm trống rỗng, chẳng lẽ hôm nay sẽ ngã c.h.ế.t ở đây ?

Giây tiếp theo, cô cảm nhận cảnh tượng đầu đập đá chảy máu, mà mềm mại đến bất ngờ. Có ôm lấy cô, Lâm Diễm kinh hãi, dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Sư phụ?”

Trong hang động tối đen như mực, Lâm Diễm rơi một vòng tay ấm áp, cô ôm chặt lấy mặt, căng thẳng gọi.

“Sư phụ, chúng ?”

Không ai trả lời, tiếng thở nặng nề dần dần di chuyển từ đầu xuống, nóng phả mùi tanh. Lại gần hơn, Lâm Diễm cảm thấy đúng, sư phụ cao hơn cô là thật, nếu mặt đất đỡ cô, cô cách mặt đất xa ? “Dưới chân bằng phẳng ? nhảy xuống ?” Lâm Diễm định thoát khỏi vòng tay , nhưng ngay giây tiếp theo cơ thể cô thể cử động .

“Sư phụ, đừng ôm chặt như , sắp thở nổi .” Hắn ôm cô chặt, Lâm Diễm chỉ cảm thấy nội tạng sắp gãy xương sườn. Sư phụ hiếm khi ôm cô, nãy là nhận nhầm ? Tại còn ôm cô? Trong lòng tránh khỏi chút khó chịu. “Anh thích ? Tại ôm chặt như .” Cô đưa tay chạm mặt: “Anh á—”

Lời kịp hết, một ngọn đèn đột nhiên bật sáng ở phía xa.

“Lâm Diễm?”

Giọng sư phụ vang lên ở phía xa: “Cô ngã ở ?”

Mồ hôi lạnh trán Lâm Diễm túa , cô sững sờ dám động đậy, c.h.ế.t tiệt! Người đang ôm là ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-56.html.]

“Lâm Diễm!”

Ánh đèn đột nhiên quét qua, Lâm Diễm siết chặt con d.a.o găm trong tay, khoảnh khắc thấy sư phụ, cô giơ tay c.h.é.m về phía thứ mặt, đồng thời cô lớn tiếng kêu lên: “Sư phụ!”

Mùi hôi thối lập tức tràn ngập khí, thứ đang ôm chặt cô buông lỏng , Lâm Diễm sợ lăn về phía Thẩm Thần, giọng mang theo tiếng : “Sư phụ, cứu mạng!”

Tiếng s.ú.n.g vang lên, Lâm Diễm chỉ thấy một bóng đen vụt qua mắt, cô vội vàng lăn sang một bên, một bàn tay đen sì đập xuống vị trí cô . Dưới ánh đèn, Lâm Diễm mới bộ hình dạng của thứ mà cô nhầm là sư phụ.

Khuôn mặt đang phân hủy mọc một cặp răng nanh, khuôn mặt ánh đèn vô cùng âm u, ngũ quan trắng bệch, giống như xác c.h.ế.t ngâm nước. Bốn chi giống như tinh tinh, gầm lên một tiếng cào móng xuống đất. Móng vuốt sắc nhọn trực tiếp vỡ đá, nước dãi chảy xuống từ khóe miệng khép của răng nanh, mắt lộ hung quang. Con d.a.o găm nhỏ của Lâm Diễm nắm chặt trong tay, lòng cô hoảng sợ, nãy chính là thứ đỡ cô.

Bàn tay đó vỗ cô một cái, cô sẽ sống nổi.

tại ăn thịt cô? Ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Diễm, thì vật đó một nữa lao tới. “Sư phụ!” Lâm Diễm kêu t.h.ả.m thiết, rút khẩu s.ú.n.g b.ắ.n về phía con quái vật khổng lồ. Viên đạn b.ắ.n nó, chỉ chậm tốc độ của nó, nó chỉ sững sờ một chút, đó càng hung dữ hơn lao tới.

Lâm Diễm chỉ một con d.a.o găm, thể chống thứ , cô lăn tại chỗ, cơ thể va tảng đá khiến mắt cô hoa lên. Giây tiếp theo, Thẩm Thần giơ trường kiếm c.h.é.m về phía con quái vật. Con quái vật đau đớn, rống lên một tiếng biến mất tường, trường kiếm trong tay Thẩm Thần va chạm với tường tóe lửa.

Hang động trở yên tĩnh, Lâm Diễm kinh hồn bạt vía, cô hít mũi một cái lao tới ôm chặt lấy Thẩm Thần, giọng mang theo tiếng : “Sư phụ, nãy rơi trúng nó, đó là cái gì ? Đáng sợ quá.”

Thẩm Thần liếc cô, cau mày giơ kiếm gạt chất lỏng nhầy nhụa dính Lâm Diễm: “Sao cô rơi miệng nó? Bị ăn luôn đỡ rắc rối hơn.”

Lâm Diễm : “Anh là sư phụ !”

cha cô.”

Thẩm Thần lấy một chiếc đèn pin đưa cho Lâm Diễm: “Cầm chắc, đường .”

“Sao trong mộ thứ đó? Ghê quá, trông giống .”

“Đi theo , lạc.”

Thẩm Thần một tay cầm trường kiếm chắn , chân là bậc thang, dẫn đường từng bước xuống. Lâm Diễm phía , chỉ cảm thấy quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối phía , vô cùng bất an, sợ rằng giây tiếp theo sẽ con quái vật nào đó xuất hiện xé xác cô ăn.

Đi xuống bậc thang năm phút, Lâm Diễm thực sự chịu nổi sự đè nén của bóng tối.

“Sư phụ, ? yên tâm giao lưng cho bóng tối, nhỡ thứ gì đó xuất hiện, xé ăn thì ?”

Thẩm Thần gì, trực tiếp dừng bước nhường Lâm Diễm lên : “Chỉ cần xuống, đến nơi sẽ nhắc cô.”

Đèn pin thể chiếu xa ba bốn mét, Lâm Diễm con đường chân thấy yên tâm hơn nhiều.

“Sư phụ, rốt cuộc chúng tìm gì? Bậc thang dài như dẫn đến ?”

Lời dứt, Lâm Diễm trượt chân ngã xuống bậc thang, m.ô.n.g cô như vỡ tung, đau đến mức cô hít một lạnh: “Ối sư phụ—” Vừa đầu , cô thấy sắc mặt Thẩm Thần đổi, lạnh lẽo đáng sợ. Hắn "choang" một tiếng rút trường kiếm c.h.é.m về phía Lâm Diễm, lưỡi kiếm sắc bén lóe lên ánh sáng ánh đèn, lạnh lùng bức bách, g.i.ế.c cô ?

Lâm Diễm kinh hãi, định nghiêng né tránh, nhưng chân cô trẹo, cô lăn xuống bậc thang.

Bậc thang dài bao nhiêu, bên là gì? Lâm Diễm , trong lòng hoảng sợ. Cô kêu lên một tiếng, đầu đập đá, thầm than hôm nay cô sẽ bỏ mạng ở đây. Đột nhiên mắt cô hoa lên, cổ tay kéo , một lực mạnh kéo cô lên trung và đặt cô ở một nơi cao hơn. Thẩm Thần kéo cô về phía , giơ trường kiếm trong tay c.h.é.m về phía bóng tối phía , thanh kiếm đó phát ánh sáng đỏ như m.á.u trong bóng tối, khí thế sắc lạnh.

Một tiếng gầm chói tai, Lâm Diễm chỉ cảm thấy tai sắp điếc . Bóng đen khổng lồ nhanh chóng di chuyển về phía xa, Lâm Diễm nắm chặt cánh tay Thẩm Thần vững, nhanh chóng rút s.ú.n.g khỏi . Hóa Thẩm Thần c.h.é.m , mà là con quái vật khác, cô vững giơ s.ú.n.g b.ắ.n về phía con quái vật phía . ngay giây tiếp theo, ngón tay cô ấn xuống: “Đừng đ.á.n.h rắn động cỏ.”

Lâm Diễm cất súng, rút d.a.o găm .

“Vừa nãy là thứ gì ?”

“E là Nha Tí.”

Lòng Lâm Diễm thắt , truyền thuyết kể rằng Nha Tí là con thứ hai của Rồng trong thần thoại Hán cổ, đầu rồng sói, tính cách cương liệt, hiếu chiến thích g.i.ế.c chóc. Vừa nãy Thẩm Thần c.h.é.m nó một kiếm, nó chịu bỏ qua?

“Vậy nó chạy một lúc sẽ ?”

“Chắc .”

Câu trả lời của Thẩm Thần ngắn gọn.

Lâm Diễm cảm thấy mất hứng, nên nữa. Kể từ khi Thẩm Thần rằng nhận nhầm , trong lòng Lâm Diễm một sự nghi ngờ, thứ thực sự do cô , mà là cô thể tin tưởng . Nếu là đây, cô sẽ tin sư phụ sẽ vung kiếm về phía , nhưng bây giờ, cô đặt Thẩm Thần ngang hàng với những khác, cô tin bất cứ ai.

Loading...