Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:32:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ khi là sư phụ, Lâm Diễm thực sự càng Thẩm Thần càng thấy thuận mắt, quá thuận mắt, chỗ nào cũng thuận mắt.

“Sư phụ, ? tìm lâu .”

Lâm Diễm xổm bên đầu giường Thẩm Thần, chiếc áo khoác quá khổ, bao bọc cả cô, chỉ lộ một cái đầu. Trên khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời, trong veo, lấp lánh ánh sáng.

“Sư phụ, đừng bỏ một nữa.”

Lâm Diễm c.ắ.n môi thấy đau, cô thở dài: “ chỉ một , , cũng sống mệt mỏi. Đã từng lúc nghĩ, nếu họ bắt nạt , sẽ chống cự. Bị đánh, mắng, ngược đãi, đều chống cự. Có sẽ vì đành lòng mà tự xuất hiện ? Anh trốn, cách nào cả.”

Hơi thở của Thẩm Thần đều đặn, Lâm Diễm nghĩ ngủ say.

“Thật nhà họ Lâm chút quan hệ nào với , nhưng cũng gì, cứ coi là Lâm Diễm, cứ coi nhà .” Cô xổm chút mệt, nên luôn xuống sàn, dù áo khoác lót cũng quá lạnh. Ánh mắt xung quanh, trong phòng yên tĩnh, chỉ tiếng thở đều đặn của , ý nghĩ tinh quái của Lâm Diễm kiềm chế , cô đưa tay sờ lên má Thẩm Thần, chạm làn da ấm áp, ngây ngô một lúc lâu: “Sư phụ, còn sống, yên tâm .”

bên giường Thẩm Thần lâu, mái tóc nhỏ nước khô. Cô mới kéo đôi chân tê cứng, cau mày nhăn nhó phòng trong, rúc chăn cô trần nhà tối đen, đột nhiên ngây ngô, kéo chăn che kín đầu.

Sư phụ còn sống trở về bên cạnh , thật .

Lâm Diễm ngủ , căn phòng trở nên yên tĩnh.

Cho đến khi còn bất kỳ tiếng động nào nữa, trong bóng tối, Thẩm Thần mở mắt. Hắn trần nhà một lúc lâu, đưa tay sờ lên mặt , đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm.

Ngày hôm , Lâm Diễm tỉnh dậy trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, khoảnh khắc mở mắt thấy môi trường xa lạ, cô ngây mất nửa phút mới phản ứng , đang ở thành phố B. Cô đột nhiên bật dậy khỏi giường, căn phòng yên tĩnh, sư phụ ?

Xông khỏi phòng ngủ, chiếc chăn giường ngoài vò thành một đống lộn xộn, thấy bóng dáng sư phụ.

Trong lòng trống rỗng, đầu óc Lâm Diễm trống rỗng chạy thẳng ngoài, kéo cửa cô đ.â.m sầm một vòng tay rắn chắc, mũi suýt chút nữa gãy, đau đến mức nước mắt lập tức rơi xuống.

“Khóc cái gì?”

Một giọng vang lên đầu, mang theo sự bất lực.

Dù Lâm Diễm , cũng thể tưởng tượng vẻ mặt cau mày, đen sầm.

Cô đưa tay sờ mũi, đau đến hít khí.

“Ư... !”

Áo quần Thẩm Thần còn dính lạnh, kéo Lâm Diễm đến mặt, mặt lạnh lùng cô: “Sao ?”

Lâm Diễm xoa mặt nhăn nhó một lúc lâu: “Anh ?”

?”

Thẩm Thần thấy cô , liền kéo Lâm Diễm sang một bên, đóng cửa : “Thay quần áo xuất phát.”

Lâm Diễm ngoài cửa sổ, mặt trời lên cao. Mơ màng dụi mũi lau nước mắt, cô Thẩm Thần. “Mấy giờ ?” Tối qua cô gội đầu, ngủ một đêm mái tóc rối bù xù.

Thẩm Thần liếc dời mắt: “Tám giờ rưỡi, Hoàng Thành.”

Lâm Diễm xoa đầu, định nhà trong, Thẩm Thần đột nhiên lên tiếng gọi cô : “Khoan , quần áo.”

Lâm Diễm đầu , Thẩm Thần lấy quần áo trong ba lô ném qua.

Lâm Diễm luống cuống đón lấy, áo thu quần thu, áo len quần len và cả quần dài bên ngoài. Lâm Diễm đột nhiên ngẩng đầu qua, trong mắt đầy khó hiểu: “Đây là...”

“Của cô.”

Lâm Diễm sững sờ một chút, đó cong môi : “Cảm ơn sư phụ.”

Quần áo mới, chiếc áo bông cứng đến mức thể đập sắt , Lâm Diễm cũng vứt từ lâu .

Thẩm Thần Lâm Diễm toe toét ngây ngốc, liền ném chiếc áo cuối cùng qua.

“Nhanh lên.”

“Vâng ạ!”

Lâm Diễm vội vàng phòng quần áo, áo len dày, mặc ấm áp vô cùng, mặc quần Lâm Diễm chỉ hận trong phòng gương, nếu chắc chắn sẽ ngắm nghía cho . Kéo cửa bước ngoài, giấu vẻ vui mừng mặt: “Sư phụ, ?”

Áo len màu be, quần dài màu xanh đậm, rộng thùng thình. Tóc buộc lệch đầu, tươi tắn rạng rỡ. Lâm Diễm đôi giày bông tự ở nhà, ngón cái cô dài, nên rách một lỗ phía , khả năng đôi thứ hai nên chỉ thể vá , miễn là gió lùa là .

“Giày leo núi ở cửa.”

Thẩm Thần sững sờ một lúc dời mắt, chỉnh ba lô của đeo lên vai: “Áo khoác giường, mũ cô đội .”

Quần áo màu sắc trung tính, Lâm Diễm mặc chiếc áo khoác len dày cúc cài, đội mũ, cả chỉ lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài. Trên giường hai chiếc ba lô, Lâm Diễm đeo một cái: “Sư phụ đói ? Anh ăn sáng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-54.html.]

Lâm Diễm đói , bụng kêu ùng ục.

Bước chân dài của Thẩm Thần nhanh, Lâm Diễm theo : “Sáng ăn cơm, bụng sẽ khó chịu.”

Thẩm Thần vẫn gì, Lâm Diễm chạy nhanh mở cửa xe ném ba lô . Thẩm Thần dừng một lát ở quầy thu tiền của nhà nghỉ, một lát mới , lên xe ghế lái ném túi , đưa qua một túi giấy: “Của cô, ăn .”

Lâm Diễm nhận lấy, mở thấy là bánh bao.

“Sư phụ, ăn ?”

Thẩm Thần lắc đầu, khởi động xe.

“Anh ăn ? Hay là đang vội kịp ăn? Hay là đút cho nhé?”

Thẩm Thần đột ngột đầu qua, đôi mắt đen như lưỡi d.a.o sắc bén, từng chữ một.

“Ăn của cô .”

Lâm Diễm c.ắ.n một miếng, là nhân thịt heo, béo ngậy thơm lừng, cô líu lo: “Lòng coi là lòng lang sói, sư phụ, thương ! Sáng ăn cơm nhỡ đói bụng thì !”

Xe đột ngột phóng , Lâm Diễm nghẹn một miếng bánh bao trong cổ họng, ho sặc sụa suýt chút nữa tắt thở.

“Sư phụ, ăn sáng cũng đến mức g.i.ế.c chứ!” Lâm Diễm khó khăn lắm mới thở , tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao: “Không ăn thì thôi chứ, gì ghê ? Cũng một tiếng, suýt chút nữa nghẹn c.h.ế.t!”

Thẩm Thần thẳng về phía , vẻ mặt bình tĩnh trầm : “ ăn .”

Lâm Diễm liếc , c.ắ.n một miếng thịt ăn, vị thịt tươi ngon lan tỏa trong miệng, cô hừ hừ: “Anh sớm như thế xong , cứ bắt đoán? Anh ăn thì ăn hết đấy.”

Bánh bao kịp nguội, Lâm Diễm ăn hai miếng một cái, ăn .

Thẩm Thần mua bốn cái bánh bao, xe chạy khỏi thành phố B, Lâm Diễm ăn hết bánh bao, dùng giấy lau miệng và tay, cô lên cửa sổ xe: “Hôm nay thời tiết thật, nắng to quá.”

Thẩm Thần: “...”

Lâm Diễm tự lẩm bẩm: “Hoàng Thành cổ mộ ? Nếu đào một khối vàng thì phát tài , cần lo tiền tiêu nữa. Sư phụ, Hoàng Thành là lăng mộ Hoàng Đế ? lời nguyền... lời nguyền thể xuất hiện trong lăng mộ Hoàng Đế...”

Nếu Hoàng Thành cổ mộ, thì chắc chắn của vương hầu quý tộc, nhiều nhất là quan quý nhân. Nếu họ thật sự lấy đồ từ ngôi mộ đó, với tính cách kiêu ngạo hung hăng của Vương Hổ, thể khoe khoang? Lâm Diễm đến huyện thành từng thấy tin đồn nào về chuyện , chỉ một khả năng.

“Sư phụ, ở Dã Nhân Sơn là mộ gì?” Trước đây cô Thẩm Thần là sư phụ , nên vài chuyện dám hỏi, bây giờ nhà, còn kiêng kỵ gì nữa? “Mắt của con thú dữ trong hang động hình như nhập cơ thể .”

Lâm Diễm cũng cảm thấy kỳ lạ, cô luôn tìm một để thảo luận, nhưng những khác Lâm Diễm tin tưởng .

Lời dứt, sắc mặt Thẩm Thần lập tức đổi, Lâm Diễm nhanh chóng lên tiếng: “Đừng đột ngột phanh gấp.”

Thẩm Thần đầu qua, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chuyện gì xảy ?”

Lâm Diễm kể đầu đuôi câu chuyện, cô cũng cảm thấy khó hiểu: “Từ đó, thể thấy những điểm sáng khác từ những món đồ cổ của các niên đại khác , điều liên quan gì .”

Thẩm Thần mím chặt môi gì, đến trưa xe dừng ở một trấn nhỏ. Lâm Diễm tưởng là xuống ăn cơm, đến trưa , định xuống xe thì cổ tay đột nhiên nắm lấy.

“Để xem chuyện gì, đừng động đậy.”

Lâm Diễm đầu mắt , chớp mắt.

Thẩm Thần nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt đột ngột đổi, vội vàng đưa tay sờ cổ cô, Lâm Diễm sờ nhột rụt : “Anh ? Rất nhột mà tay lạnh quá.”

“Trước đây từng cho những chuyện ?”

Thẩm Thần rụt tay , mắt thẳng Lâm Diễm: “Tình trạng của cô , cô !”

“Cũng c.h.ế.t .” Lâm Diễm buột miệng : “Không c.h.ế.t, thì chuyện lớn—” Giọng cô đột nhiên nghẹn , cô thấy vẻ mặt Thẩm Thần lạnh lùng và nghiêm trọng, trong lòng cô thắt , chuyện e rằng đơn giản như !

“Sư phụ.”

Lâm Diễm mím môi, chút bất an: “Sư phụ, sẽ c.h.ế.t chứ?”

Thẩm Thần gì, Lâm Diễm một lúc lâu thì hiểu .

“Sống bao lâu?”

Vốn dĩ là mạng sống trộm , sống bao lâu cũng là lời.

Sự im lặng lan tỏa trong khí, trong lòng chút khó chịu, buồn bực, nửa ngày Lâm Diễm một tiếng, xòe tay : “Không cả, sống một kiếp cũng thiệt thòi.”

Thẩm Thần khởi động xe về phía , mắt thẳng.

sẽ để cô c.h.ế.t.”

Loading...