Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:11:54
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thầy bói cô một kiếp nạn, cô cứ đòi ở huyện Diệp... tìm cô, tìm nhiều năm như — cuối cùng cô cũng trở về , sư phụ, cứ nghĩ đời còn gặp cô nữa!”
Một câu ông lắp bắp đầu cuối, nhưng Lâm Diễm ông đang gì. Cô ông lão mặt, cảm xúc trong lòng cuộn trào, gì đó nhưng thể thốt lời nào, cổ họng nghẹn cứng.
Nhị Oa T.ử Lâm Diễm tìm thấy từ đống xác c.h.ế.t, thực tính là t.ử của cô, cô từng dạy Nhị Oa T.ử bất cứ thứ gì. Thời chiến loạn loại trẻ mồ côi nhiều, cả nhà c.h.ế.t hết, chỉ còn một nó. Nó nhỏ hơn Lâm Diễm bảy tuổi, Lâm Diễm ý định nhận tử, cô chỉ một duy nhất là sư phụ. đứa trẻ thật thà quá mức, Lâm Diễm chỉ tiện tay cứu mạng nó, nó liền lẽo đẽo theo chịu rời . Xông pha nguy hiểm vì Lâm Diễm, ai linh tinh một câu, liền khăng khăng đòi dập đầu nhận Lâm Diễm sư phụ.
Nhìn ông lão mặt, Lâm Diễm im lặng lâu mới mở lời, trong lòng vẫn là thể tin .
“Ông là... Nhị Oa Tử?”
“Là .”
Ông lão t.h.ả.m thiết, giọng khàn đặc thô ráp: “ vẫn luôn ở trong núi.”
Lâm Diễm chút rối bời, hít sâu một để sắp xếp cảm xúc, hồi lâu mới tỉnh táo , đưa tay xoa mặt, trừng mắt ông lão mặt, cố gắng tìm kiếm dấu vết của thiếu niên năm xưa khuôn mặt đầy nếp nhăn : “Ông ông là Nhị Oa Tử?”
Nhìn hồi lâu cũng kết quả, thể liên kết già nua mắt với đứa trẻ năm đó.
“Là mà!”
Ông lão lau nước mắt, nghẹn ngào : “Sư phụ, là Nhị Oa Tử.”
Lâm Diễm mất trọn năm phút, mới lấy lý trí từ sự kinh ngạc , nhưng bất kể cô tự trấn an tâm lý thế nào, cũng thể thuyết phục bản rằng, ông lão là tiểu t.ử mà vô tình nhận nuôi?
Trời ơi! Chuyện thật là, kinh ngạc đến phát điên.
“Làm ông nhận ?”
Cả Lâm Diễm đều chút .
“Còn nữa, ông ... già như ?”
Bốn mươi năm, lúc cô c.h.ế.t Nhị Oa T.ử cũng chỉ mới mười mấy tuổi, tính , bây giờ cũng đến sáu mươi, già hơn mười tuổi. Ông lão tóc bạc trắng, và tiểu t.ử non nớt năm xưa, là cùng một ? Lâm Diễm cảm giác như thần kinh thác loạn, thứ đều giống như một giấc mơ.
Ông lão... đúng, là Nhị Oa Tử, rưng rưng nước mắt : “Cô vẫn như , hề đổi chút nào. Năm đó khi cô mất, một với ở đây chờ, cô sẽ trở .” Nói ông .
Lâm Diễm chút đau đầu, vội vàng ngăn : “Ông đừng .”
Thực sự sợ ông cứ tiếp, sẽ mất mạng ở đây.
Nhị Oa T.ử đáp: “ vẫn luôn chờ ở đây, ông cô sẽ trở , trở nhất định sẽ nhận .”
Nhị Oa T.ử ngây ngô mặt, ánh mắt đờ đẫn: “ nhận cô, sư phụ, nhận cô.”
Nhị Oa T.ử lâu, ông cứ ho, ho đến xé lòng. Lâm Diễm ông, chỉ thấy lòng đầy ưu tư.
“ già ?”
Ánh mắt đục ngầu của Nhị Oa T.ử đầy hy vọng về phía Lâm Diễm: “... Năm đó bọn họ đốt đồ của cô, đành lòng, nên mang theo thứ đó trốn trong núi tám năm.” Nói ông khổ một tiếng, cúi đầu: “Sư phụ, cô vẫn trẻ như .”
Bốn mươi năm trôi qua, cô vẫn trẻ trung, Nhị Oa T.ử trở thành một ông lão tóc bạc trắng.
Nói buồn là giả, thở dài dứt sự thương cảm.
“Sư phụ, cô tìm thấy sư tổ ?”
Lâm Diễm xuống chiếc ghế bên cạnh, lắc đầu: “Ông đúng là, cần gì chờ đợi chứ.”
, cần gì chờ đợi chứ!
Cả đời kết hôn sinh con, cứ khổ sở chờ đợi trong núi sâu. Không là lời vu vơ của ai, mà kẻ ngốc đơn thuần khổ sở giữ lời, tin rằng cô thể trùng sinh. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu, trùng sinh? Ông trốn trong khe núi sâu, ngay cả khi đầu t.h.a.i chuyển thế, ông ?
“Ông sư phụ nhất định sẽ sống .”
“Ông là ai?” Lâm Diễm sang, vẫn còn quen, ông lão là tiểu t.ử của ? “Người c.h.ế.t đèn tắt, c.h.ế.t đáng lẽ đầu t.h.a.i uống canh Mạnh Bà, quên hết ký ức, ông từ mang theo ký ức kiếp ?”
“Không , !” Ông lắc đầu, ánh mắt cố chấp thiên vị: “Cô sẽ đầu thai, chỉ là trùng sinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-41.html.]
“Tại ?”
Lâm Diễm ông: “Tại ông đợi trở về? Ông nên sống một cuộc đời .”
Nhị Oa T.ử nữa, ông mím môi im lặng, liền trở thành ông lão điên tính cách cổ quái cố chấp đó. Lâm Diễm nhíu mày, chút bất lực, bốn mươi năm, bốn mươi ngày.
“ vốn nghĩ đến trùng sinh, chỉ là tỉnh thì ở chỗ .” Lâm Diễm thở dài: “Thôi, bất kể là ai với ông, đúng là đó, trùng sinh .”
Những năm nay, Nhị Oa T.ử chắc chắn sống khổ, nếu sẽ già nhanh như .
Nhân quả, đều là định .
“Ông họ Thẩm, rằng sư phụ sẽ chuyển thế, bảo ở đây chờ, ông tìm thấy một thứ sẽ .”
Lâm Diễm đột ngột ngẩng đầu sang: “Thẩm?”
Nhị Oa T.ử gật đầu, kết quả là một trận ho kịch liệt, khàn cả giọng: “Bốn mươi năm... khụ khụ... ông vẫn xuất hiện.”
Lâm Diễm lấy nước cho ông uống, Nhị Oa T.ử , nước mắt đầy mặt, ho : “Sư phụ, ngờ thể gặp cô trong đời ! Cô trở về , trở về là !”
Tâm trạng Lâm Diễm vô cùng phức tạp, đối diện với ông lão , cô thể liên tưởng đến khuôn mặt của Nhị Oa Tử.
“Uống nước , dưỡng bệnh cho .”
Ông uống hai ngụm, đột nhiên ho dữ dội, ông giơ tay lên che miệng, chậm một nhịp, m.á.u tươi trào ở khóe miệng.
Sắc mặt Lâm Diễm đổi, dậy định chạy ngoài, giây tiếp theo, cô dừng bước đầu . Nhị Oa T.ử nghiêng mép giường, ánh mắt đầy mong đợi Lâm Diễm: “Vô dụng thôi, sắp c.h.ế.t . Có vài lời, với cô, nữa là còn cơ hội!”
Ngón tay khô ráp thô kệch của ông nắm chặt cổ tay Lâm Diễm, nước mắt đục ngầu chảy dài má, giọng khàn khàn khô khốc: “Không còn nhiều thời gian nữa.”
“Sư phụ, cái chuông đồng cô tặng vẫn luôn đeo cổ.”
Ông vẻ căng thẳng, như thể dâng báu vật mà khó khăn lắm mới moi cái chuông đồng ngả màu xanh từ trong chiếc áo bẩn thỉu. “Đợi cô, coi như c.h.ế.t cũng còn gì hối tiếc, gặp sư phụ.”
Ông một chuyện dám với Lâm Diễm, để tìm sư phụ, ông trả giá bằng hai mươi năm tuổi thọ, đổi lấy một gặp mặt. Tính , trả giá hai mươi năm tuổi thọ cũng lỗ, cuối cùng ông vẫn gặp .
Lâm Diễm nhíu mày, ông là thằng nhóc ngốc nghếch theo cô năm xưa. Có chút chua xót, dù thế nào cũng đành lòng. Đợi bốn mươi năm, chỉ vì gặp một , ngốc nghếch đến mức nào! Chuông đồng là năm đó cùng mộ, cô nhặt từ đống đồ đó chia cho Nhị Oa Tử, Lâm Diễm là tham tiền, đồ vật đáng giá sớm thu gom túi riêng.
“... Cô cứu mạng , còn cho ăn no mặc ấm, rõ cô sẽ gặp kiếp nạn, nhưng thể ngăn cản...”
Ông ho đến xé lòng, thều thào đứt quãng: “ với sư phụ...” Nước mắt nơi khóe mắt ông tuôn trào, mặt, tầm dần mờ : “Cô trở về là , thể gặp cô một ...”
Lâm Diễm trở bên giường: “Ông xuống , bây giờ nhiều t.h.u.ố.c Tây lắm, bệnh gì cũng thể chữa khỏi.”
Lâm Diễm dám thừa nhận, ông bây giờ đầy vẻ c.h.ế.t chóc. Những lời an ủi gượng gạo, sức thuyết phục. Ban đầu khi mới cửa ông còn trừng mắt , chỉ trong thời gian ngắn ngủi dường như sự sống đang trôi nhanh chóng. Lúc ông càng thêm già nua, trông vẻ già hơn mười tuổi so với lúc nãy.
“ luôn mơ, thể tìm thấy sư phụ, cô thể trở về quá mừng ...”
Ông ngây ngốc Lâm Diễm, khóe miệng cong lên, tạo một nụ . Trên khuôn mặt già nua cũng chút ánh sáng, ông thu ngón tay nắm chặt: “Đồ của cô đều giữ gìn cẩn thận, sư phụ, chôn ở trong sân .”
Ánh mắt ông dần tan rã, về phía Lâm Diễm, dùng hết sức lực nhích về phía cô, giọng khàn khàn yếu ớt: “Sư phụ, cô thể... sờ... đầu ?” Ông vụng về : “ cuối cùng cũng đợi cô...”
Tim Lâm Diễm đau nhói, như d.a.o cắt, c.ắ.n môi, đưa tay sờ lên tóc ông.
“Sẽ c.h.ế.t , sư phụ vẫn còn sống, ông c.h.ế.t chóc gì chứ!”
Từ sư phụ quá nặng nề, cô vốn sư phụ của ai, nhưng ông ngốc nghếch. Lâm Diễm gì ông cũng theo , mấy suýt mất mạng, còn chắn đạn cho Lâm Diễm. Những chuyện đó vẫn còn rõ mồn một, Lâm Diễm đột nhiên .
“Nhị Cẩu Tử...”
Ông , ánh mắt tan rã Lâm Diễm tiêu cự, lâu , ông phát âm thanh yếu ớt từ cổ họng: “Sư phụ...”
Ông , gặp sư phụ, cũng nghĩa là ông c.h.ế.t. Lời dứt, ngón tay ông nặng nề rũ xuống, sợi dây đỏ buộc chuông đột nhiên đứt lìa rơi xuống đất, phát tiếng đinh linh trong trẻo. Tiếng ho xé lòng trong phòng chợt dừng , chiếc chuông lăn một vòng rơi góc tường im lặng. Trong khoảnh khắc, cả thế giới đều tĩnh lặng, tĩnh đến rợn , Lâm Diễm sững sờ, hồi lâu mới thốt tiếng: “Nhị Cẩu Tử?”
Không bất kỳ phản hồi nào, ông .
Đợi bốn mươi năm, chỉ vì mấy lời .
Lâm Diễm đang nhanh chóng già giường bệnh, khi c.h.ế.t cơ thể ông chuyển sang màu xanh xám, khóe miệng còn cong lên, như đang . Trái tim Lâm Diễm lập tức trống rỗng, cô thể chấp nhận đứa trẻ con năm xưa giờ trở thành ông lão tóc bạc, cô thể chấp nhận tiểu t.ử năm xưa c.h.ế.t ngay mặt, cô thể chấp nhận một khổ sở chờ đợi cô bốn mươi năm, tiếp xúc với ai mà sống trong núi sâu.