Thập Niên 80: Xuyên Không Đến Thập Niên 80 Ta Thức Tỉnh Dị Năng Trở Thành Chuyên Gia Thẩm Định Bảo Vật - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-11-19 11:06:17
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chú ? Chú mắng đẻ con trai? Đây là lời một chú nên ?” Lâm Diễm đầu , lạnh: “Bác cả dạy quy tắc ? Vậy thì dạy cho em trai ruột của bác !”
Mấy hôm , Lâm Diễm lạc núi, cả nhà bác cả rốt cuộc cũng thèm hỏi han gì.
Cũng là em trai, sự thiên vị thật quá đáng.
“Bố nhà, các cứ thế mà bắt nạt ?”
“Anh cả bỏ tay , để em đ.á.n.h c.h.ế.t con súc sinh !”
Mắt Lâm Kiến Siêu đỏ ngầu, xông lên. Lâm Kiến Quân cũng tức giận, ngờ cháu gái nể mặt ai.
“Mày im ngay!”
Lâm Kiến Siêu là thấp nhất trong các em. Lâm Kiến Quân túm chặt hét lên: “Người lớn , hổ ?”
Họ gặp ở đầu thôn. Cuộc cãi vã của họ , trong thôn đều thò đầu xem. Lâm Diễm cũng tiếp tục mất mặt, cô ném cây roi mây xuống, bỏ .
Đến cửa nhà, Lâm Đào và Lâm Mai đều chạy .
Lâm Đào vội vàng nắm lấy tay Lâm Diễm, , kéo cô nhà. Vào cửa, Lâm Diễm đóng cửa .
“Chị cả? Chú út và bác cả cãi gì ? Có đ.á.n.h chị ?”
Lâm Diễm lắc đầu, lấy đồ trong túi : “Chị mua bánh đường cho em và Mai T.ử đây, ăn . Chú út dám đ.á.n.h .”
Cũng may Lâm Kiến Quân nhanh tay, nếu hôm nay Lâm Diễm đ.á.n.h một trận với Lâm Kiến Siêu cho dù mang tiếng . Hắn quá khốn nạn, ánh mắt cô là ý gì? Thật dơ bẩn, ghê tởm.
Bữa tối do Lâm Diễm nấu. Cô cắt một miếng thịt nhỏ xào, phần còn treo lên giỏ, ngày mai hấp ăn là . Lâm Đào nhóm bếp, rướn cổ , nuốt nước bọt: “Chị cả, nhà tiền ăn thịt ?”
Lâm Mai bên cạnh cũng chằm chằm. Ở nông thôn, chỉ Tết mới ăn thịt.
Lâm Diễm , gõ nhẹ đầu Lâm Đào: “Nhà nghèo đến mức đó ?”
Lâm Đào híp mắt.
Thịt xào với dưa cải chua, nấu món mì sợi ngũ cốc. Cơm chín, Lâm Đào và Lâm Mai nuốt nước bọt.
Đã cuối đông, ngày ngắn đêm dài, trời nhanh chóng tối sầm.
Chưa đến lúc cơm chín, thấy tiếng bước chân về phía . Lâm Đào vội chạy xem. Một lát , cô bé chạy nhanh , híp cả mắt , hạ giọng đầy phấn khích: “Mẹ về .”
Lâm Diễm ngoài xem, Lâm Kiến Thành và cô lượt về nhà. Bụng cô to hơn, vẫn sinh. Hai tuy cùng , nhưng sắc mặt đều , mặt mày tối sầm nhà.
Mẹ cô nhà chính, Lâm Kiến Thành về phía bếp.
“Nấu cơm ?”
Lâm Kiến Thành cửa, Lâm Đào và Lâm Mai đều chạy về nhà chính, lâu gặp , vô cùng phấn khích. Lâm Mai như dâng báu vật đưa chiếc bánh đường còn cho , Lâm Đào cũng theo.
Lâm Kiến Thành mặt nặng trịch, thấy bánh đường, hỏi: “Sao nhà thứ ?”
Lâm Diễm : “Hôm nay con huyện.”
Sắc mặt Lâm Kiến Thành khó coi, cũng ngửi thấy mùi thịt: “Đi huyện gì? Tiền tiêu hết ? Cái gì cũng mua, chừng mực gì hết.”
Cho rằng cô tiêu xài hoang phí, Lâm Diễm lấy hai mươi lăm đồng đưa từ túi áo đặt lên thớt: “Đếm xem, thiếu .”
Lâm Kiến Thành liếc , vẻ mặt càng khó coi hơn.
“Tiền đó ở ?”
Lâm Diễm mở nồi, bố về nên nấu ít mì: “Lát nữa chuyện, ăn cơm .”
Cô múc cơm, Lâm Đào và Lâm Mai chạy nhanh bếp bưng cơm nhà.
Lâm Kiến Thành : “Tiền con cứ giữ lấy, đừng tiêu xài bừa bãi.”
Lâm Diễm gì, cất tiền túi. Cô giữ, Lâm Kiến Thành sẽ mang giúp đỡ ông chú phá gia chi t.ử .
Lâm Kiến Thành bưng bát cơm ngoài, đến sân, liền thấy tiếng cãi vã của bà nội từ phía vọng lên. Lâm Kiến Thành đặt bát cơm xuống, thẳng ngoài: “Bố xem .”
Lâm Diễm nhanh hơn một bước giữ Lâm Kiến Thành : “Trên đường về hôm nay, chú út mắng con là đồ súc sinh, còn con đẻ con trai. Con dùng roi mây vụt chú một cái.” Lâm Diễm cúi đầu, giọng nhỏ: “Nếu bác cả can ngăn, hôm nay chú út chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t con.” Tai Lâm Diễm thính, nãy khi bà nội la mắng, cô vẫn rõ vài câu. Chú út là cục cưng của bà nội, Lâm Diễm đ.á.n.h một roi, chắc chắn sẽ gây chuyện.
Lâm Kiến Thành dừng bước, sắc mặt càng thêm tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-khong-den-thap-nien-80-ta-thuc-tinh-di-nang-tro-thanh-chuyen-gia-tham-dinh-bao-vat/chuong-14.html.]
Mắng con gái là đồ súc sinh, Lâm Kiến Siêu đúng là lừa đá đầu .
Lâm Kiến Thành : “Con ở nhà , bố xem.”
Lâm Diễm nghĩ chuyện nên báo với Lâm Kiến Thành một tiếng, kẻo lát nữa gây chuyện gì đó, chuyện lý thành vô lý, thì .
“Con gái nhà Kiến Thành định lật trời hả? Không thích ở đây thì cút, cút khỏi đất của lão Tam.”
Bà nội sáu mươi tuổi, mắng c.h.ử.i bằng giọng đầy nội lực: “Nhà gia phong !”
Nhà Lâm Diễm vốn là từ thôn khác đến, ngay cả đất xây nhà cũng . Họ ở đất của chú ba. Chú ba c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, chỉ một đứa con trai, bà nội nuôi dưỡng. Vị trí đất , hẻo lánh, nông thôn coi trọng phong thủy. Cũng ai xây nhà ở chỗ . Lâm Kiến Thành ngu ngốc, ông nội dùng vài lời ngon ngọt lừa về, xây ba căn nhà đất.
Lâm Diễm chú út chắc chắn sẽ bỏ qua, nhưng ngờ là bà nội . Nghĩ vẻ chua chát của chiều nay, cô cũng hiểu phần nào, sự khinh thường trong lòng càng sâu hơn.
Lâm Diễm nhà trong, vặn gặp cô đang định ngoài.
“Diễm tử, chuyện gì ?”
Sắc mặt Bạch Tú Nga vô cùng khó coi. Lâm Diễm vội vàng đỡ bà, dẫn nhà: “Trời tối hẳn, đừng ngoài vội, chắc là bà nội, con xem .”
Người trong thôn đều chút bài xích ngoài. Địa vị Lâm Kiến Thành trong nhà họ Lâm cũng cao, cả thôn đều đang theo dõi. Lỡ chuyện gì xảy , cô sắp sinh , e rằng sẽ mất cả lẫn con.
“Gây gổ gì ?” Giọng Bạch Tú Nga nặng trĩu: “Có thấy nhà ai ?”
“Hôm nay chút chuyện với chú út, chắc là rõ.” Lâm Diễm đỡ Bạch Tú Nga : “Lỡ cáo lên thì , trong .”
Bạch Tú Nga bước trong, hừ lạnh: “Ra ngoài với bà nội con, đừng la lối, chuyện gì thì nhà mà .” Bà vỗ vai Lâm Diễm, vẻ mặt trầm xuống: “Nếu bà điều cứ tiếp tục loạn, thì bốn trăm đồng lấy trả ngay lập tức.”
Lâm Diễm sững sờ, đột ngột ngẩng đầu: “Mẹ ?”
“Bố con là thế nào, quá rõ. Cả đời ông nhất định c.h.ế.t trong tay nhà đó.”
Bạch Tú Nga nhà, thở dài: “Chuyện nhất định một lời giải thích.”
Lúc Lâm Diễm , bà nội vẫn đang cãi vã, giơ gậy chống đ.á.n.h Lâm Kiến Thành: “Đồ con bất hiếu, con gái mày nuôi cũng vô pháp vô thiên! Tao cần một đứa con trai như mày gì? Cả nhà đều là đồ vong ơn bội nghĩa!”
Lâm Kiến Thành cũng tránh, gậy chống đ.á.n.h vai . Hắn cao lớn, đó, mặt mày tối sầm, nhỏ: “Mẹ, đừng ầm ĩ nữa ? Có gì thể chuyện t.ử tế? Diễm t.ử sai lớn lắm ? Kiến Siêu còn nhỏ ?”
“T.ử tế cái gì!” Bà lão nổi cơn, theo là cô út và bác cả, ai nấy đều mặt mày hung dữ. Xem , chuyện thể giải quyết êm thấm . Cô út Lâm Hồng dạng , thổi gió đốt lửa thì giỏi lắm.
“Bà nội, con mời nhà.”
Bà lão ngẩng đầu thấy Lâm Diễm, vẻ mặt lập tức đổi, giơ gậy chống lên định xông tới đánh: “Sao nhà sinh cái thứ tai họa như mày! Giống hệt cái loại mày!”
Lâm Kiến Thành nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt gậy chống, đầu quát Lâm Diễm: “Về nhà, con đây gì?”
Lâm Diễm cũng né tránh, giọng cô cao hơn một chút: “Cứ trốn tránh thì thể yên ?”
Cô sang bà lão, ánh mắt sắc bén: “Gây ầm ĩ ở đây tác dụng gì? Một nhà thể rõ ràng với ?”
Bà lão giằng gậy chống , mặt tức đến đỏ bừng. Lâm Hồng phía the thé : “Anh hai, gì? Đến cả cũng định động thủ ? Thật là vô pháp vô thiên!”
Lâm Kiến Thành vội buông gậy chống , bà lão tức đến tái mặt. Lâm Hồng tiến lên đỡ bà, bà liền dùng gậy chống đ.á.n.h Lâm Kiến Thành. Lâm Kiến Thành còn cách nào, chỉ đành mặt mày đen sạm quát Lâm Diễm: “Con về nhà!”
Lâm Diễm yên nhúc nhích. Lâm Hồng gần, giơ tay đ.á.n.h thẳng mặt Lâm Diễm: “Tuổi còn nhỏ, đối xử với lớn như !”
Lâm Diễm nghiêng né tránh, cô đ.á.n.h hụt suýt ngã xuống đất, lập tức nổi cơn điên. Cô điên cuồng nhào tới, mắng: “Cái thứ sinh mà dạy dỗ, đ.á.n.h chú mày mắng bà nội mày, tao tin ai quản mày!”
Lâm Hồng và Lâm Kiến Siêu là sinh đôi, bình thường hai họ thiết nhất. Hôm nay về nhà thấy vết m.á.u cánh tay em trai, cô lập tức nổi nóng. Cô đến chỗ bà lão thêm dầu lửa một hồi, trực tiếp kéo đến nhà hai gây chuyện. Cô định đ.á.n.h cho Lâm Diễm một trận nhớ đời, ngờ Lâm Kiến Thành đang ở nhà.
“Lâm Hồng, những lời cô nữa xem?”
Phía đột nhiên vang lên giọng Bạch Tú Nga, Lâm Đào đang đỡ bà. Bà bước khó khăn ngoài, Lâm Hồng, giọng nghiêm nghị: “Lâm Hồng, cô là cô của Diễm tử, thể những lời ?”
Lâm Hồng còn gì đó, bà trực tiếp cắt ngang.
“Kiến Thành, đỡ nhà. Đến nhà ầm ĩ ngoài sân là ? Làm trò cho thiên hạ đấy ?”
Lâm Kiến Thành vốn yếu thế, đang giận dỗi với Bạch Tú Nga, giờ cũng dám cãi lý nữa.
Bạch Tú Nga liếc chị dâu và Lâm Hồng, : “Mọi nhà .”
Bạch Tú Nga những lời với thái độ nghiêm túc, nhà.
Mặt Lâm Kiến Thành lúc đen lúc trắng, cũng bước nhanh theo .