Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C5.2

Cập nhật lúc: 2025-05-28 15:39:33
Lượt xem: 3,880

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Tuệ Tuệ mang tâm lý xem kịch ngồi xuống bàn, cầm lấy cái bánh bao nhân thịt lớn:

 

“Dù sao con cũng góp tiền rồi, con không nấu nướng đâu. Mẹ không nỡ thuê người thì tự mà nấu.”

 

Những chuyện hèn hạ mà Hứa Linh Chi làm, giấu cả nhà kỹ như vậy, chẳng có gì đáng để cô tôn trọng.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chỉ tiếc là sau này không được ăn đồ chị dâu cả nấu nữa.

 

Khương Từ uống xong ly sữa đậu nành, thấy ông nội cũng đã buông đũa, bèn nói:

 

“Ông ơi, mình đi nhà máy cơ khí làm thủ tục bàn giao việc nhé.”

 

“Ừm.”

 

Ông cụ Khương cầm lấy điếu thuốc lào:

 

“Đi thôi.”

 

Hứa Linh Chi quýnh lên.

 

Con trai cả sắp về rồi, bà ta vẫn còn nuôi hy vọng, muốn ông cụ Khương để việc cho con cả tiếp quản, hoặc bán việc đó cho cháu họ để lấy tiền.

 

“Ông già, lời tôi nói với ông hôm qua ông không nhớ à?”

 

Ông cụ Khương trước giờ cứ tưởng con trai cả đã chết.

 

Hôm qua mới biết Khương Quốc Trụ không chết, không những không c.h.ế.t còn tìm đàn bà khác sinh cả đống con.

 

Làm sao ông có thể giao việc cho đứa con bất hiếu ấy?

 

“Bà còn mặt mũi mà nói? Nhìn lại chuyện tốt bà làm đi!”

 

“Tôi thì sao mà không có mặt mũi nói?”

 

Hứa Linh Chi chán đời đ.â.m lao theo lao, dứt khoát nói toạc mọi chuyện ra.

 

“Lâm Uyển, con trai cả nhà tôi đã trở về, nhưng cô đừng có mà hả hê. Nó ở ngoài đã lấy vợ sinh con rồi. Mấy chục năm nay cô ở nhà này cũng thật sự vất vả, nhưng giờ con trai tôi đã có vợ, đương nhiên cô không thể tiếp tục ở đây nữa. Công việc của ông nhà tôi cũng không thể giao cho Khương Từ. Nhà chúng tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền.”

 

Đây là đề nghị của bà với lão Khương, nhưng bị ông lão thẳng thừng từ chối.

 

Hứa Linh Chi vẫn không chịu buông tha, hy vọng Lâm Uyển bị kích động mà tự động cuốn xéo, như vậy không những khỏi phải lo việc phân công tác, mà còn dọn đường cho con trai cả trở về nhà.

 

“Mẹ, lời mẹ nói khó nghe quá!” Khương lão nhị đêm qua đã biết trước, nhưng vẫn bị sốc khi thấy mẹ đối xử tàn nhẫn với chị dâu không khác gì con vật.

 

May mắn là mấy đứa nhỏ trong nhà đã bị đuổi đi học từ sáng sớm.

 

Hứa Linh Chi cố tình nói ra lúc này, rõ ràng là muốn phá hỏng công việc của Khương Từ.

 

Khương Từ thấy Lâm Uyển đã tức đến mức không nói nên lời, bà già này dám bắt nạt mẹ cô như vậy, cô không thể để Hứa Linh Chi toại nguyện.

 

Khương Từ nhảy lên, một cước đá tung chiếc bàn vuông. Cú đá này là thay mặt mẹ cô, cô càng phẫn nộ bao nhiêu, Lâm Uyển trong lòng sẽ càng thỏa mãn bấy nhiêu.

 

“Thì ra bố cháu không chết, còn cưới được tiểu thư, tất cả các người cùng nhau bắt nạt mẹ cháu.” Cô nhấn mạnh từ “tiểu thư” một cách đầy châm biếm.

 

Khương lão tam giật mình trước hành động đá bàn của cháu gái, nhưng nghĩ lại chuyện này xảy ra với ai mà chẳng phát điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c5-2.html.]

 

“Tiểu Từ, cháu oan cho ông và hai chú rồi. Chúng ta cũng chỉ biết chuyện này tối hôm qua thôi.”

 

“Vậy bà nội biết từ khi nào? Biết rồi sao không nói với mẹ cháu? Để mẹ cháu chờ uổng 17 năm trời? Đến loài súc sinh cũng không làm chuyện độc ác như vậy!”

 

Mắng hay lắm! Lâm Uyển run rẩy nghĩ, cả nhà này không có một người nào tốt, chỉ có con gái là thương mẹ.

 

Hứa Linh Chi thấy Khương Từ dám chửi mình, liền quát: “Đồ con hoang, còn chưa biết mày có phải m.á.u mủ nhà họ Khương không nữa là, biết đâu mày là con của mẹ mày với thằng đàn ông nào...”

 

“Bốp!” Ông cụ Khương trực tiếp tát Hứa Linh Chi một cái.

 

“Con dâu cả nhà ta chỉ có một người là Lâm Uyển. Giờ tôi đã hiểu thanh danh nhà họ Khương bị hủy hoại bởi chính người nhà. Đợi Khương Quốc Trụ về, tôi sẽ tự tay g.i.ế.c nó, g.i.ế.c xong tôi sẽ đi đền mạng!”

 

Hứa Linh Chi bị tát đến mức choáng váng. Xem ra ông lão đã quyết tâm. Bà ta ôm mặt tìm cách biện hộ cho con trai cả.

 

“Chuyện này không liên quan gì đến Quốc Trụ cả! Mười năm trước nó đã gửi thư cho tôi, nói rằng không trở về nữa, bảo Lâm Uyển đi lấy chồng khác. Chính tôi đã giấu tin này lại.” 

 

Hóa ra đêm qua Hứa Linh Chi vẫn chưa nói hết sự thật. Lão Khương ngã vật ra sau, tưởng chừng như sắp tắt thở. 

 

Khương lão nhị và lão tam hoảng hốt, ôm lấy ông cụ Khương bấm huyệt nhân trung. Chung Tuệ Tuệ vội vàng pha một tách trà sâm. 

 

Ông lão không thể c.h.ế.t được, nếu không gia đình này sẽ rơi vào tay Hứa Linh Chi, cộng thêm anh cả mang theo người phụ nữ kia về gây sóng gió, không ai có ngày yên ổn. 

 

Uống một ngụm trà sâm, ông cụ Khương mới tỉnh lại. “Bà già, sao mười năm trước bà không nói? Bà đã hại con dâu cả, để con bé lãng phí mười năm chờ đợi trong vô vọng!” 

 

Chung Tuệ Tuệ cảm thấy ớn lạnh. Chị dâu nhất định sẽ không ở lại nhà này nữa. Vợ lão tam có nhà mẹ đẻ khá giả, không vui có thể về bên ấy. Chỉ có cô là không có nơi nào để đi, cũng không có anh em nào đỡ đần, lại còn sinh cho nhà họ Khương bốn đứa con. 

 

Cô biết đi đâu bây giờ? Chẳng lẽ sau này chỉ còn mình cô phải đối mặt với người mẹ chồng độc ác này? 

 

Chung Tuệ Tuệ không nhịn được, liền nói một câu công bằng cho Lâm Uyển: “Mẹ quả thật là người mẹ tốt nhất thiên hạ, đối với con trai thì không có gì để nói, nhưng khổ thân chúng con những người làm con dâu mẹ! Mười năm trước chị dâu con mới hai mươi bảy tuổi, đang độ xuân thì, nếu nhà họ Khương chịu bỏ ra một ít của hồi môn, chị ấy vẫn có thể tìm được người đàn ông tử tế để sống qua ngày, đâu đến nỗi phải chịu nhục như hôm nay!”

 

Khương Từ bỗng thấy có chút thiện cảm với người thím hai nóng tính này. 

 

Hứa Linh Chi tức giận tát Chung Tuệ Tuệ một cái: “Vợ thằng hai, cô ở nhà này mười mấy năm có nấu nổi bữa tối nào không? Hưởng phúc xong giờ quay sang trách tôi? Lâm Uyển mà đi thì việc nhà cô phải lo hết!” 

 

Bị mẹ chồng đánh, Chung Tuệ Tuệ không dám đánh lại, tức quá liền tát luôn vào Khương lão nhị: “Mẹ anh làm chuyện xấu, giờ lại muốn đổ hết lên đầu tôi!” 

 

Ông cụ Khương ngồi dậy: “Vợ thằng cả, nhà họ Khương có lỗi với con. Ba hiểu ý đồ của bà già này lúc đó. Khi con mới về nhà này, thằng hai, thằng ba chưa đến tuổi lấy vợ, bà ta lười biếng tham ăn không muốn làm việc nhà, nên nhờ con gánh vác hết.” 

 

“Bà già này chỉ nghĩ đến bản thân, lúc đó tưởng thằng cả không bao giờ trở lại nên giấu kín mọi người, để con dâu cả tiếp tục ở nhà làm việc. Giờ thằng cả ở ngoài kia sống không nổi, dắt vợ về, bà ta mới chịu nói ra.” 

 

Khương Từ nhổ một bãi nước bọt: “Vậy là coi mẹ cháu như người giúp việc không công à? Bà nội như bà, cháu không nhận!” 

 

Tên đàn ông đểu Khương Quốc Trụ, cô cũng tuyệt đối không nhận hắn làm cha. 

 

Hứa Linh Chi chỉ muốn tống cổ Khương Từ ngay lập tức: “Tao còn chẳng thèm nhận mày nữa là! Có giỏi thì đừng nhận việc của ông mày!” 

 

“Việc đương nhiên cháu phải nhận, cháu chỉ không nhận bà chứ đâu nói không nhận ông.” 

 

“Việc này là của tôi, tôi muốn cho ai thì cho!” Ông cụ Khương giận dữ hỏi Hứa Linh Chi: “Thằng cả giờ đến đâu rồi?” 

 

“Tối qua đã về tới rồi, đang ở nhà khách.” Hứa Linh Chi mừng thầm: “Ông không giận thằng cả nữa à?” 

 

“Tôi muốn bẻ gãy chân nó!” Lão Khương ra lệnh: “Thằng hai đi gọi thằng cả về, thằng ba đến xưởng xin nghỉ, con dâu thứ hai đi xin phép hộ chồng. Lâm Uyển hôm nay cũng đừng đi làm nữa, đợi tí họp toàn gia đình.” 

 

“Chúng ta sẽ giải quyết chuyện nhục nhã này một lần cho xong!”

Loading...