Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C32.1

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:39:41
Lượt xem: 2,080

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 32: Từ biệt

 

Khang Quế Hương lúc xuống xe, đứng giữa con phố náo nhiệt, lòng dâng trào xúc động.

 

Tốt quá rồi, năm nay bảy ngàn đồng là số tiền mà nhiều nhà cả đời cũng không tích góp nổi, vậy mà cô ta lại nhẹ nhàng có được. Nhân lúc cải cách mở cửa, ở thành phố này làm gì mà không kiếm ra tiền, dù chỉ là bày hàng rong thôi cũng có thể làm giàu.

 

Có vốn, có cơ hội, lại có kinh nghiệm từ kiếp trước Khang Quế Hương đắc ý nghĩ thầm, cô ta muốn không phát tài cũng khó.

 

Cô ta tìm một nhà nghỉ, dùng tiền lẻ trong túi thuê một phòng, vào phòng liền khóa trái cửa, lập tức cởi áo khoác và cởi thắt lưng ra.

 

Cô ta mở thắt lưng ra, bỗng trời đất quay cuồng toàn bộ bảy ngàn đồng đã biến thành giấy vệ sinh!

 

Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

 

Khang Quế Hương sắp phát điên rồi, cô ta lật tung hết tất cả quần áo, số tiền lớn kia thật sự đã mất, rõ ràng là giấu sát người, lại còn ngủ giường nằm, sao có thể mất được chứ? Tại sao ông trời lại không cho cô ta sống yên ổn?

 

Giờ phải làm sao đây? Khang Quế Hương phát cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, nhưng dù có điên loạn đến đâu, số tiền đã mất thì cũng không thể quay về.

 

Đến nửa đêm, Khang Quế Hương dần bình tĩnh lại, toàn bộ số tiền cô ta còn lại trên người chỉ đủ mua một vé ghế cứng về Tần Thành, ở Thâm Thị chắc chắn không thể sinh sống nổi, giờ chỉ có thể quay về Tần Thành, dựa vào Khương Quốc Trụ rồi từ từ chờ thời cơ thôi.

 

Không sao, cô ta kiếm được bảy ngàn đầu tiên, thì chắc chắn cũng kiếm được bảy ngàn thứ hai, nhất định là như thế.

 

Vì làm hư hại không ít đồ đạc trong nhà nghỉ, trời còn chưa sáng, Khang Quế Hương đã len lén chuồn đi, ở Thâm Thị chưa đầy tám tiếng đồng hồ đã cúi đầu rút lui, mà lần này cô ta không có tiền mua vé giường nằm nữa, chỉ có thể ngồi ghế cứng quay về.

 

Cùng lúc đó, Cố Thanh Xuyên mang số tiền vừa thu hồi được về nhà giao lại cho Khương Từ.

 

Khương Từ nghe chồng giải thích mới biết, thì ra anh Xuyên của cô lợi hại đến vậy, trên đường đã lấy lại được số tiền bị Khang Quế Hương lừa mất.

 

“Anh Xuyên, người đàn bà Khang Quế Hương này thật độc ác, ngay cả con cái cũng không cần. Cô ta viết nhiều giấy nợ như thế, chắc không dám quay về nữa đâu nhỉ?”

 

Nếu Khang Quế Hương không quay về, nhà họ Khương sẽ được yên ổn, người bình thường chắc chắn sẽ không quay lại, Khương Từ trong lòng cũng nghĩ như vậy.

 

Cố Thanh Xuyên gần đây theo học một vị giáo sư đại học về tâm lý tội phạm, anh nói: “Anh đoán cô ta sẽ quay về, ôm hy vọng mong manh là nhà họ Khương sẽ gánh vác giúp. Những giấy nợ kia sẽ phát huy tác dụng tiền cô ta tự mượn, không trả được thì cứ chờ ngồi tù đi.”

 

Khương Từ thở dài, Khang Quế Hương… đúng là tự chuốc lấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c32-1.html.]

Cố Thanh Xuyên quay sang nói với vợ: “Tiểu Từ, em xem số tiền này nên xử lý thế nào.”

 

Khương Từ gật đầu: “Số một nghìn tám trăm này là tiền dưỡng già của ông nội, chú ba đã thống kê rồi, người thân bạn bè trong nhà bị Khang Quế Hương lừa mất ba nghìn, còn lại hơn hai nghìn này...”

 

“Có lẽ là tiền lương mấy năm nay Khương Quốc Trụ nộp về nhà. Khang Quế Hương đúng là giỏi than nghèo kể khổ, đến mức lừa được Khương Quốc Trụ tạm ứng lương để nộp phạt thay mình.”

 

“Vậy còn hai nghìn mấy này xử lý sao?” Người đàn ông hỏi.

 

Khương Từ trầm ngâm một lúc: “Tiền của Khương Quốc Trụ cũng giao cho ông nội xử lý đi.”

 

Hai người liền trong đêm đem hơn bảy nghìn đồng đưa đến nhà chú ba, giao lại cho ông nội Khương, ông không ngờ có ngày số tiền này lại có thể thu hồi được, vậy là tiền phạt của con trai thứ hai cũng đã gom đủ.

 

Còn chưa kịp phân chia khoản tiền này, Khương Từ lại lấy ra một túi giấy lớn: “Ông nội, tiền của họ hàng đã trả xong hết rồi, tiền dưỡng già của ông không thể đụng đến. Anh Xuyên đã mang bốn viên hạt vàng đi đổi, chúng cháu góp được năm nghìn, sáng mai sẽ đi đón chú hai về nhà.”

 

“Sao có thể để cháu một mình gánh hết như vậy được?” Ông nội Khương nước mắt lưng tròng: “Cháu chỉ là cháu gái đã gả ra ngoài, cháu với thằng Xuyên đã giúp nhà mình quá nhiều rồi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ông Khương không chịu nhận, hai nhà chú hai và chú ba cũng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng đều ghi nhớ tấm lòng của cô cháu gái.

 

Cố Thanh Xuyên kiên quyết để ông Khương nhận lấy: “Ông nội, chúng ta là một nhà, đừng nói mấy câu khách sáo đó nữa. Nếu ai mà kêu nghèo xin cháu giúp thì cháu không giúp được thật, nhưng chuyện của chú hai là gấp gáp, ông đừng cố chấp nữa, ngày mai đưa chú hai về nhà sớmđi ạ.”

 

“Được, được, ông nội nghe lời các cháu.” Ông nội Khương nhận lấy tiền, rồi quay sang nói với các con dâu con trai: “Giờ các con còn thấy ông già này thiên vị không? Từ đầu đến cuối lo liệu, vừa góp tiền vừa bỏ công sức, đều là Tiểu Từ và Tiểu Xuyên lo cả. Cả nhà chúng ta, sau này nhất định phải đoàn kết, đừng vì mấy cái lợi nhỏ mà học theo cái thói của Khang Quế Hương.”

 

Hôm sau, ông nội Khương đến đồn công an nộp tiền phạt, đón chú hai về nhà. Ngày chồng được về, Chung Tuệ Tuệ ôm lấy chồng mà khóc nức nở, còn dùng lá bưởi xông tẩy xui xẻo cho anh. Từ đó, vợ chồng họ càng thêm tình cảm.

 

Chưa đầy mấy hôm sau, Khang Quế Hương cũng đã quay về.

 

Người đàn bà đó nằm vạ trước cổng đại viện nhà họ Khương mà gào khóc: “Tôi là con dâu trưởng nhà họ Khương, các người không thể không nhận tôi, dựa vào đâu mà không cho tôi về nhà?”

 

Khương lão nhị và Khương lão tam tức đến sôi máu, người đàn bà này lại còn dám vác mặt về đây. Họ sợ cha tức giận phát bệnh, định xông ra đánh, ai ngờ Khang Quế Hương lại ngẩng cổ lên nói: “Đánh đi, làm em chồng mà đòi đánh c.h.ế.t chị dâu trưởng à, đánh đi!”

 

Loại người vô liêm sỉ như thế, ông nội Khương cả đời cũng hiếm thấy. Lần này ông vẫn giữ được bình tĩnh, dặn hai con trai: “Thằng hai, thằng ba, đừng động tay, động tay là các con thiệt. Đi báo công an đi.”

 

“Báo công an gì? Cha, con phạm pháp gì sao? Cha muốn báo công an bắt con dâu à!”

 

“Cô lừa đảo, lừa họ hàng bạn bè ba nghìn tệ, không bắt cô thì bắt ai?”

 

Loading...