Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C29.1

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:36:50
Lượt xem: 2,171

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 29: Giấy phép

 

Ba Thôi có thể đứng lên rồi?

 

“Bà ơi, con đi với mẹ đến nhà ba Thôi!” Khương Từ ném luôn mấy chục quả trứng vịt trời vừa nhặt trên núi xuống đất rồi chạy đi.

 

Miêu Tú Lan mặt mày hớn hở: “Mau đi đi!” Thôi Bình Châu mà đứng dậy được thì Lâm Uyển đúng là đã vượt qua cơn khổ. Bà lau lau mắt, nhặt trứng vịt trời lên, dắt Tiểu Đình Hương quay vào nhà.

 

Thôi Bình Châu được Triệu Cục trưởng đỡ đi từng bước một cách khó nhọc, trán đẫm mồ hôi vì đau nhức, Triệu Cục trưởng thấy vậy không đành lòng: “Bình Châu, nghỉ chút đi, đừng vội, bác sĩ Tần cũng đã nói rồi, tình trạng của anh phải mất nửa năm phục hồi chức năng, không thể nóng vội được.”

 

“Lão Triệu, tôi không phải vội... tôi đã nằm liệt giường hơn chục năm trời rồi, giờ có thể đứng lên lại được... tôi sợ đây không phải là thật. Chỉ có cơn đau mới khiến tôi tin rằng điều này không phải là mơ.”

 

Mấy chuyên gia y tế mang đủ loại thiết bị y khoa đến, lấy m.á.u xét nghiệm, làm đủ loại kiểm tra cho Thôi Bình Châu, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng chỉ có thể kết luận: đây là một kỳ tích y học. Hoặc cũng có thể là do ý chí mạnh mẽ của Thôi Bình Châu đã giúp ông đứng dậy được.

 

Tần Thiển lật đi lật lại mấy vị thuốc bắc mà Khương Từ đã sắc cho Thôi Bình Châu, toàn là những vị thuốc thông thường nhất, sao lại có hiệu quả kỳ diệu đến vậy? Thật là vô lý.

 

“Tiểu Từ, con sắc thuốc cho ba Thôi con chỉ là mấy vị thuốc này thôi sao? Không cho thêm gì khác à? Con nghĩ kỹ lại xem?” Tần Thiển thực sự không nghĩ ra được, nếu không phải là do thuốc, thì còn có thể là gì?

 

“Chỉ có bấy nhiêu đó mà.” Khương Từ chớp mắt: “Con dùng nước giếng sau nhà để sắc thuốc đó, dì Tần, chẳng lẽ giếng nhà con là giếng báu thật sao?”

 

Cô bé này đúng là biết liên tưởng, Tần Thiển đặt mấy vị thuốc khô xuống, dặn dò: “Đừng nói bậy, nước giếng đều là nước ngầm, khu đó nhà nào cũng dùng giếng giống nhau cả, đừng ra ngoài tung tin đồn nhảm nhé.”

 

“Dì Tần yên tâm, con sẽ không nói bậy với người ngoài đâu.” Cô mỉm cười, vẻ mặt vô tội: “Không phải do nước giếng thật sao? Vậy con cũng không biết vì sao nữa đó.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thôi Bình Châu nghe lời Lâm Uyển, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ghế sô pha. Cảm giác có thể đứng dậy lại được, cứ như đang trong giấc mộng. Tần Thiển dẫn đội ngũ y tế rời đi, trước khi đi còn dặn: “Lâm Uyển, chị mỗi tuần đưa Bình Châu đến bệnh viện tập phục hồi chức năng hai lần, nhắc anh ấy đừng lười biếng, nửa năm sau là có thể đi lại như người bình thường.”

 

Lâm Uyển tiễn họ ra tận cửa, trong lòng thực sự mừng thay cho Thôi Bình Châu: “Anh ấy tự giác lắm, không cần tôi nhắc đâu, nhưng tôi nhất định sẽ đi cùng anh ấy.”

 

Tần Thiển liếc thấy ánh mắt Thôi Bình Châu nhìn theo bóng lưng Lâm Uyển, ánh mắt tràn đầy ánh sao lấp lánh, cũng thấy yên lòng. Có lẽ, thật sự là vì yêu một người, nên mới có thể tạo ra kỳ tích.

 

Lâm Uyển quay người lại, Thôi Bình Châu cũng thu ánh mắt về, quay sang nói với Khương Từ: “Tiểu Từ, Tần thành đang hưởng ứng chính sách phát triển kinh tế cá thể của quốc gia, sau này tụi con không cần lén lút đi bán đặc sản núi rừng nữa, đi đăng ký một cái giấy phép hộ kinh doanh cá thể, đường đường chính chính làm giàu đi.”

 

“Chính sách của Tần thành đã ban hành rồi sao?” Triệu Khải Thư cười vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, sau này ăn thịt không cần phiếu thịt nữa rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c29-1.html.]

Mắt Khương Từ sáng rỡ, cô phải nhanh chóng đi làm một tờ giấy phép kinh doanh: “Trong núi, con còn nuôi mấy trăm con gà rừng với vịt trời, vậy thì con có thể đường đường chính chính đem bán rồi.”

 

Cô vừa rời khỏi khu đại viện quân đội là lập tức quay về chuẩn bị hồ sơ, đến Cục Quản lý Công thương làm giấy phép kinh doanh cá thể. Hai ngày sau, trưởng phòng đưa cho Khương Từ tờ giấy phép mang số 001 đầu tiên của Tần thành, nhìn đại sảnh mới thành lập mà cười nói: “Tiểu Khương, cháu là người đầu tiên đến làm giấy phép, phải cố gắng làm ăn cho tốt vào, để mọi người thấy được cái lợi của kinh tế cá thể.”

 

Hiện giờ phần lớn người dân vẫn đang quan sát tình hình, dù sao thì những người có công việc chính thức đều coi thường hộ kinh doanh cá thể, vì không có đảm bảo gì cả, sao mà ngon bằng “bát cơm sắt” – mỗi tháng vừa có lương lại còn được phân nhà ở.

 

Khương Từ ở kiếp trước đã từng chứng kiến thời kỳ bùng nổ kinh tế sau cải cách mở cửa, nhóm người đầu tiên “ra biển” làm ăn đều giàu cả, cô nhận lấy giấy phép kinh doanh, vui vẻ nói: “Trưởng phòng Hứa yên tâm, cháu nhất định sẽ làm rạng danh cái mở màn này.”

 

Cầm giấy phép trong tay, Khương Từ đến nhà của Khương Đại Sinh, vừa đúng lúc thấy Khương đại nương đang đánh con trai.

 

“Thằng ranh con, mẹ tốn hai chục đồng mua quà, mời người ta ăn cơm mới xin cho mày được việc ở nhà máy dệt, mà mày lại không chịu đi!”

 

Khương Đại Sinh vừa chạy vừa kêu: “Trong nhà máy dệt toàn là phụ nữ, con là đàn ông con trai mà mẹ bắt con xuống xưởng làm công nhân dệt vải, con không làm đâu.” Hắn đi làm một ngày, đứng suốt mười tiếng, một người phải trông hai máy dệt khiến hắn hoa cả mắt, trong khi mấy nữ công nhân quen việc thì có thể trông bốn năm cái máy. Ngày thứ hai, Khương Đại Sinh kiên quyết không chịu đi nữa.

 

Khương đại nương quăng cái chổi trong tay, ngồi phịch xuống cối xay mà lau nước mắt: “Nhà máy dệt lương cao lắm đó, biết bao người muốn vô cũng không được. Có công việc tốt thì mới lấy được vợ, mày nhìn mày 22 tuổi rồi còn chưa có người yêu. Còn thằng Cố Thanh Xuyên, nhỏ hơn mày 2 tuổi mà người ta đã cưới vợ rồi. Mày suốt ngày cứ bám theo nó, sao không học nó cái khoản lấy vợ hả?”

 

Khương Đại Sinh nhức cả đầu, vừa quay lại đã thấy Khương Từ đứng ngoài cửa cười, vội vàng kéo cô vào: “Tiểu Khương Từ, đừng đứng đó cười nữa, mau khuyên mẹ anh đi.”

 

Khương đại nương thấy có người đến, lau nước mắt rồi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tiểu Từ đến rồi à, mau vào đi con.”

 

Khương Từ đưa tờ giấy phép kinh doanh mới nhận được cho bà xem: “Đại nương, anh Đại Sinh thích buôn bán, giờ chính sách nhà nước đã mở, cho phép cá nhân làm ăn rồi, thím xem này, cháu đã làm xong giấy phép kinh doanh rồi. Cháu với anh Đại Sinh nuôi gà vịt trong núi, lứa này sắp xuất chuồng rồi, ít nhất cũng bán được hơn ngàn đồng, thế chẳng phải còn hơn đi làm công ăn lương sao?”

 

Mục đích của Khương đại nương cũng chỉ là mong con trai kiếm được nhiều tiền, sửa sang lại căn nhà rồi cưới vợ cho đàng hoàng. Bà không biết chữ, nhìn tờ giấy phép ấy mà thấy mới lạ lắm, tò mò hỏi: “Thật sự cho dân thường chúng ta mở tiệm buôn bán rồi sao?”

 

Khương đại nương mới hơn bốn mươi tuổi, trước giải phóng vẫn còn nhỏ, nhưng cũng từng thấy ở thành phố những ông chủ mở tiệm buôn bán, cuộc sống sung túc khiến người ta phải ganh tị. Bà hỏi tiếp: “Vậy Đại Sinh nhà thím có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nhà mình không có vốn thì làm sao?”

 

Khương Từ trấn an bà: “Không cần anh Đại Sinh bỏ vốn, anh Xuyên nói rồi, chúng cháu hùn vốn làm ăn, anh Đại Sinh giữ ba phần.”

 

“Ba phần?” Khương đại nương lanh lẹ tính toán, vừa bấm tay đếm vừa nói: “Vậy lời được một ngàn tệ, nó sẽ được ba trăm, đúng không?”

 

“Đúng rồi, thím tính không sai tí nào ạ.”

 

Khương đại nương còn mừng hơn cả con trai, bà vỗ đùi một cái đánh chát: “Được, vậy để Đại Sinh theo các cháu làm ăn. Nếu sau này bận quá thì thím ra phụ giúp, thím không lấy tiền công đâu!”

 

Loading...