Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C27.1

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:35:25
Lượt xem: 2,130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 27: Về nhà

 

“Tiểu Từ về rồi à?” Bà nội Miêu đặt khăn lau trong tay xuống, từ trong sân đi ra. Khương Từ bước vào cửa, phát hiện bức tường ngăn giữa hai sân đã bị tháo dỡ, bà nội Miêu chỉ cần vài bước là từ nhà bên kia đi sang.

 

“Bà ơi, chuyến đi này cháu tình cờ gặp được anh Xuyên, anh ấy còn việc nên sẽ về trễ một chút.” Khương Từ đặt hành lý xuống, sợ bà lo lắng.

 

“Không sao, miễn là về kịp trước ngày cưới là được rồi.” Bà nội Miêu còn bình tĩnh hơn cả cô. Bà tiếc nuối nói: “Con bé Tạ Đình Ngọc đó đã nảy lòng tham, lấy trộm bốn viên châu vàng trong nhà rồi bỏ trốn. Haizz…, bà nghĩ nó sẽ không quay về nữa đâu.”

 

Khương Từ: “……” Bà nội thật lợi hại, dứt khoát tiễn luôn Tạ Đình Ngọc, chẳng trách bức tường giữa hai sân bị gỡ rồi.

 

Mùa đông lạnh như thế này, thuốc bắc cũng không dễ bị hỏng. Lần trước khi rời nhà, cô đã sắc sẵn thuốc cho bảy ngày, tính ra thì thuốc bên chỗ ba Thôi chắc cũng uống hết rồi. Khương Từ sắp xếp lại hành lý, tắm một chậu nước nóng, uống một bát canh bột viên do bà nội nấu, rồi chọn vài vị thuốc bắc, dùng nồi đất nhỏ để sắc.

 

Hơn một tiếng sau, Khương Từ đổ thuốc sắc xong vào bình giữ nhiệt, mang đến khu đại viện quân đội.

 

“Ba Thôi mấy ngày nay có chịu khó uống thuốc không ạ?” Khương Từ đưa thuốc cho Lâm Uyển. Không thấy ba Thôi ở nhà, điều này đúng là hiếm.

 

“Lúc con đi có dặn rồi, ông ấy nào dám không uống, còn khoe khắp nơi là có đứa con gái ngoan như con ấy chứ.” Lâm Uyển vừa nói, vừa thở dài, nghĩ đến việc thành phần địa chủ của nhà Cố Thanh Xuyên lần này không được gỡ xuống, trong lòng lại thấy lo lắng: “Tiểu Xuyên rốt cuộc đi đâu rồi? Nếu trước khi cưới mà thành phần địa chủ không được gỡ xuống, ông nội con chưa biết chừng lại đòi hủy hôn đấy.”

 

Rõ ràng đã nói là có thể gỡ bỏ thành phần địa chủ, vậy mà giờ lại không được, Thôi Bình Châu và cháu gái đều không có ở nhà, ngay cả thằng nhóc Cố Thanh Xuyên cũng mất tăm, ông lão nhà họ Khương tức giận không nhẹ.

 

“Mẹ, còn hai tháng nữa cơ mà, nhất định sẽ gỡ được.” Giờ chỉ là chưa đến lúc thôi, chờ Cố Thanh Xuyên quay về, thì Lưu Thế Vinh cũng đến lúc gặp vận xui rồi.

 

Mãi đến ngày 29 tháng Chạp, Cố Thanh Xuyên vẫn chưa trở về. Khương Từ dắt tay Tiểu Đình Hương, từ hợp tác xã mua đồ Tết trở về, trời đã tối đen. Cô cố ý vòng qua nhà bà Đổng, ai biết bà già đó còn đào hố bẫy người hay không.

 

Đổng Hoa dựa nghiêng trên hiên nhà, thấy Khương Từ đi tới liền cản lại, cười hỏi: “Tiểu Từ à, mấy hôm nữa là cháu kết hôn rồi, sao Cố Thanh Xuyên còn chưa về? Chẳng lẽ ra ngoài buôn bán văn vật bị bắt rồi?”

 

Bà ta muốn moi được chút tin từ Khương Từ. Tạ Đình Ngọc từng gọi điện về, nói là hàng chưa bán được vì chưa thỏa thuận xong giá cả. Liễu Thúy Liên cũng gọi điện về, hai người nói giống hệt nhau.

 

Nhưng trong lòng Đổng Hoa vẫn hơi lo, chưa thấy tiền đâu, càng kéo dài càng nguy hiểm.

 

“Liên quan gì đến bà? Dù sao tôi kết hôn cũng chẳng mời bà.” Khương Từ chẳng muốn nói nhiều với bà ta. Cố Thanh Xuyên chưa về, mà nhật ký cũng chưa xuất hiện thêm nội dung mới, điều đó chứng tỏ anh Xuyên tạm thời vẫn an toàn.

 

Đổng Hoa tức đến mức chửi rủa sau lưng: “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, cứng miệng lắm, đáng đời chưa cưới đã phải thủ tiết.”

 

Khương Từ quay phắt người lại, dám nguyền rủa cô và anh Xuyên? Giọng cô lạnh như băng: “Đổng Hoa, đợi khi anh Xuyên quay về, báo ứng của bà sẽ đến.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c27-1.html.]

Ánh mắt cô gái nhỏ sắc bén khiến Đổng Hoa trong lòng rợn lạnh, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này chẳng lẽ biết chuyện gì rồi?

 

Tối hai mươi chín tháng Chạp, Cố Thanh Xuyên đội gió tuyết trở về Tần Thành. Trên sân ga, Tần Lập vỗ vai anh: “Cùng đi đến chỗ Ủy viên Chính trị Thôi báo cáo chứ?”

 

Trong hai tháng qua, tổ công tác đặc biệt phối hợp với các đồn công an ở Tần Thành và Châu Thị, đã một mẻ bắt gọn đường dây buôn lậu văn vật lớn nhất từ sau ngày thành lập nước. Việc thẩm vấn Triệu Lão Đại gần như đã kết thúc, hiện đang áp giải hắn về Tần Thành để chỉ điểm nơi chôn giấu các cổ vật.

 

Cố Thanh Xuyên lắc đầu: “Tôi là người ngoài biên chế, không cần đến đó.”

 

Sao anh có thể chỉ là người ngoài biên chế chứ? Một nửa công lao trong hành động lần này đều là của Cố Thanh Xuyên. Nếu không có anh ở giữa xoay sở, thì không thể dễ dàng bắt được Triệu Lão Đại như vậy. Sự thông minh, quyết đoán của anh khiến cả đội trưởng Tần Lập – người lớn hơn anh bốn, năm tuổi – cũng phải khâm phục.

 

“Được thôi, lúc cậu cưới đừng quên mời tụi tôi uống rượu mừng đấy.” Tần Lập kéo anh lên chiếc xe jeep quân dụng đến đón họ: “Đưa cậu về trước.”

 

Chiếc xe jeep quân dụng chạy tới khúc cầu Khúc Thủy, vừa lúc Đổng Hoa bị Khương Từ dằn mặt, lòng còn chưa nguôi tức. Thấy xe quân đội chạy đến, bà ta lập tức nghĩ chắc chắn là Cố Thanh Xuyên làm chuyện xấu ở bên ngoài bị bắt, đến mức người trong quân đội cũng phải đến tận nơi.

 

“Khương Từ, Cố Thanh Xuyên có phải vì muốn cưới cô mà đem đồ cổ thư họa trong nhà đi bán trộm rồi bị bắt không? Ha ha ha, cô nói xem, cô đúng là sao chổi, chưa cưới đã khiến chồng mình phải vào tù rồi…”

 

“Bà nói bậy bạ cái gì vậy!” Tần Lập bước xuống từ trên xe: “Đồng chí Cố Thanh Xuyên lần này phối hợp với tổ hành động đặc biệt của chúng tôi, lập đại công, chúng tôi là đưa anh ấy về. Mấy hôm nữa còn phải trao huân chương cho anh ấy nữa.”

 

Khương Từ quay phắt lại, thấy người thanh niên gầy gò bước xuống từ chiếc xe jeep, Tiểu Đình Hương không kìm được chạy vụt đến: “Anh ơi.” Con bé lo đến sắp chết, sợ anh trai mãi không về nữa.

 

Trái tim Khương Từ rốt cuộc cũng được thả lỏng, cô nhanh chóng bước tới, chào hỏi: “Đội trưởng Tần.”

 

Tần Lập mỉm cười gật đầu. Khương Từ đứng cạnh Cố Thanh Xuyên, hai tháng không gặp, tóc húi cua của anh đã dài ra chút ít. Cô cười ngọt ngào: “Anh Xuyên, anh về rồi.”

 

“Ừ, anh về rồi.” Cố Thanh Xuyên một tay bế Đình Hương, tay kia nắm lấy tay Khương Từ, cuối cùng anh cũng có đủ tự tin, đường đường chính chính mà trở về cưới cô.

 

Đổng Hoa thấy chói mắt vô cùng — Cố Thanh Xuyên lập công? Dựa vào đâu? Một đứa con nhà địa chủ như nó mà cũng xứng ngẩng đầu lên ư? Nếu Cố Thanh Xuyên lật được thân phận, vậy thì nhà bà ta tính sao? Con trai bà, cháu bà, phải làm sao?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bà ta lao đến chất vấn: “Cố Thanh Xuyên, mày ngay cả cái thành phần địa chủ còn chưa xóa được, lấy gì mà lập công?”

 

Khương Từ lập tức đẩy bà ta ra. Cô khỏe, không để Đổng Hoa chạm được đến góc áo của Cố Thanh Xuyên: “Tôi đã nói rồi, ngày anh ấy trở về là ngày bà phải trả nợ. Những việc bà đã làm, sẽ phải trả lại từng món một.”

 

“Tôi trả cái gì? Tôi là trưởng bối nhà họ Cố, địa vị ngang hàng với Miêu Tú Lan! Tôi không cần trả gì cả! Bà ta gả vào nhà họ Cố, của hồi môn mang theo chính là tài sản nhà họ Cố! Mấy thứ đó đều phải có một nửa của tôi! Chính là bà ta mặt dày, ỷ mình là chị dâu cả mà ức h.i.ế.p tôi! Cầm trong tay đống của cải tiêu cả đời không hết, thì sao không chia cho nhà em trai một chút chứ? Là bà ta sai, không phải tôi!”

 

Nếu năm đó Miêu Tú Lan rộng lượng hơn một chút, nhà họ Cố sao có thể rơi vào cảnh ngộ như hôm nay.

 

Loading...