Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C25.1
Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:32:18
Lượt xem: 2,124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 25: Bổ sung vé
Cố Thanh Xuyên vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh, không nói một lời, chỉ lôi từ trong túi ra tờ giấy hai đồng đập lên bàn nhỏ, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh làng mạc vụt qua, khóe môi khẽ nhếch lên một chút khó nhận thấy.
Cô gái của anh thật lanh lợi, gan cũng to, dám trắng trợn mang đồ ăn đến cho anh như vậy.
Khương Từ thoải mái nhận lấy tờ hai đồng, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay anh, Cố Thanh Xuyên co tay lại theo phản xạ.
Đến khi anh quay đầu lại, cô gái đối diện đã thu lại ánh nhìn.
Khương Từ đẩy hai cái bánh bao thịt về phía Hình lão Tam: “Một đồng, lấy không?”
Nếu không vì sợ Hình lão Tam nghi ngờ, thì cô đã chẳng rẻ rúng mà bán cho hắn hai cái bánh bao này.
Hình lão Tam làm nghề này, ba năm không mở hàng, mở hàng ăn mười năm, chuyến làm ăn lần này lớn, bánh bao thịt thơm nức như vậy, dù có một đồng một cái hắn cũng mua.
“Em gái, em bán cho huynh đệ của tôi bốn cái, sao lại chỉ bán cho tôi hai cái? Tôi cũng muốn mua bốn cái.”
Hai cái đã là rẻ lắm rồi, còn muốn bốn cái nữa, hắn đúng là mơ tưởng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Từ mặt lạnh như tiền: “Vừa rồi không phải anh chê đắt sao? Giờ chỉ còn hai cái, muốn hay không tùy anh.” Vừa nói cô vừa định thu hai cái bánh bao lại.
“Muốn, muốn chứ.” Hình lão Tam vội vã móc ra một đồng, nhanh tay giành lấy bánh bao, trong lòng thì tiếc hùi hụi.
Cô gái này tính tình dữ quá, không dám chọc vào.
Tại ga Tứ Thủy có khá nhiều hành khách xuống tàu, viên soát vé lúc trước lại đi qua, đến bên Khương Từ và hỏi:
“Cô gái nhỏ, khoang giường nằm còn chỗ trống, cô và bạn cô có muốn đổi sang đó không? Trạm kế tiếp là trạm lớn, sẽ có thêm người lên, lúc đó muốn bổ sung vé cũng không còn nữa đâu.”
“Cảm ơn chú.” Khương Từ đứng dậy nói: “Phiền chú dẫn bọn cháu sang khoang giường nằm, bọn cháu muốn bổ sung vé.”
Tôn Phi Phi còn thấy hơi tiếc nuối, sang khoang giường nằm rồi thì không nhìn thấy hai anh chàng trẻ kia nữa, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không.
Hình lão Tam thấy cô gái nhỏ nhón chân với lên lấy hành lý, huých cùi chỏ vào Cố Thanh Xuyên bên cạnh, nói nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c25-1.html.]
“Ăn bánh bao người ta rồi, mau dậy giúp một tay đi.”
Cao ráo đẹp trai thật đấy, nhưng chẳng bao giờ tử tế với con gái, với cái tính thế này thì biết bao giờ mới cưới được vợ, Hình lão Tam âm thầm lắc đầu.
Cố Thanh Xuyên uể oải đứng dậy, tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn bước ra từ trong cùng: “Phiền phức thật.”
Anh đưa tay lên giá hành lý, cúi đầu hỏi:
“Cái nào là của hai cô?”
“Cái vali to ngay bên tay anh đó.” Khương Từ khẽ chạm tay lên tay anh một cái rồi rút về rất nhanh, tự mình lấy chiếc túi xách xuống.
Ngồi ngay dưới giá để hành lý, Hình lão Tam tất nhiên không thấy mấy hành động nhỏ giữa hai người họ. Cố Thanh Xuyên lấy vali xuống, không nói một lời, ngồi trở lại chỗ, nhưng nhiệt độ từ đầu ngón tay nơi Khương Từ vừa chạm vào như lan thẳng đến tận tim anh.
Hình lão Tam vừa nhai bánh bao thịt vừa xuýt xoa, thơm đến mức như muốn nuốt luôn cả lưỡi: “Cô gái kia xinh thì xinh thật, nhưng hung dữ quá, sau này ai mà cưới nổi chứ. Tính cách thế kia, chịu nổi không! Này cậu em, anh đây nói thật nhé, đàn bà mà dữ thì sau này chỉ thêm rắc rối, chi bằng cưới cô nào hiền lành ngoan ngoãn cho yên thân.”
Cố Thanh Xuyên xoay xoay ngón tay vừa bị Khương Từ khẽ móc: “Ờ... cũng chưa chắc đâu, biết đâu lại có người thích kiểu đó.”
Sau khi đổi sang khoang giường nằm, Khương Từ không quay lại khoang ghế cứng nữa, còn Liễu Thúy Liên vì lo sợ hành lý mang theo bị trộm cũng không rời khỏi khoang giường nằm. Từ đó đến lúc xuống tàu, Cố Thanh Xuyên và cô ta không hề chạm mặt nhau.
Đến nhà ga thành phố Châu, Tôn Phi Phi vì trời quá nóng nên đã thay chiếc áo khoác thu. Hai đồng chí bên phía Tập đoàn Công nghiệp nặng Nam Phương lái xe của đơn vị ra đón người, đứng trên sân ga giơ biển đợi. Khương Từ đưa giấy giới thiệu cho họ xem, hai người vội vàng đỡ lấy hành lý trong tay cô: “Hai đồng chí vất vả rồi, đi thôi, nhà máy đã sắp xếp chỗ ở tại nhà khách cho các cô.”
Hình lão Tam tận mắt nhìn thấy hai cô gái bán bánh bao được người của Tập đoàn Công nghiệp nặng Nam Phương đón đi, trong lòng không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Hắn và Cố Thanh Xuyên mỗi người vác một túi vải quân đội cáu bẩn, đi về phía tây nhà ga. “Anh em à, đợi vụ làm ăn lần này thành công, rồi đào chỗ đồ quý nhà cậu ra, giao cho tụi anh em tôi. Đảm bảo chia phần cho cậu đủ xài cả đời, đến lúc đó cưới một cô vợ xinh đẹp không thành vấn đề.”
“Xem các người ra giá có hợp lý không đã.” Cố Thanh Xuyên đáp: “Tôi đâu phải dễ bị lừa. Dẫn tôi đi gặp lão đại của mấy người đi.”
Còn Liễu Thúy Liên vừa xuống tàu đã bị tổ công tác bí mật mời về đồn công an. Sau vài giờ thẩm vấn, một nữ đồng chí trong tổ cải trang thành Liễu Thúy Liên, đi đến điểm hẹn gặp gỡ “lão đại” trong lời cô ta…
Lưu Thế Vinh nhận được điện thoại từ Liễu Thúy Liên báo rằng hàng đã bán xong, phía bên kia còn hỏi liệu ông ta có thể tiếp tục cung cấp không — dù là vàng thỏi hay thư họa cổ cũng được, bao nhiêu cũng cần. Lưu Thế Vinh nghe xong suýt nữa bay lên trời vì sung sướng. Nhưng những thứ đó đâu phải muốn là có, ông ta lại một lần nữa tìm đến Đổng Hoa.
Hai người đạt được thỏa thuận: chỉ cần Đổng Hoa có thể lấy được hàng tốt, sau khi bán đi thì chia đôi lợi nhuận. Đổng Hoa tất nhiên cũng đưa ra điều kiện: Lưu Thế Vinh phải gạch tên Cố Thanh Xuyên khỏi danh sách đợt gỡ bỏ mũ địa chủ lần này.
Nếu là trước đây, vì tiền đồ sự nghiệp, Lưu Thế Vinh chắc chắn không dám. Nhưng giờ đã khác, bảy vạn tệ đã vào tay, ông ta tính kiếm thêm một mẻ lớn từ chỗ Đổng Hoa rồi từ chức vào Nam tìm người tình mà sống an nhàn cả đời. Vì thế ông ta lập tức đồng ý, gạch tên Cố Thanh Xuyên khỏi danh sách rồi báo cáo lên trên.
Mà lúc này, nữ cảnh sát cải trang thành Liễu Thúy Liên đã tiếp cận được với lão Triệu, còn Liễu Thúy Liên thật thì vì muốn lập công chuộc tội nên ngoan ngoãn phối hợp, liên tục gọi điện cho Lưu Thế Vinh mấy lần liền.