Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C21.4

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:20:44
Lượt xem: 2,338

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ điềm nhiên nói: năm mươi năm trước, khi nhà họ Miêu chưa sa sút, năm đó ông nội bà chỉ riêng tiền tài trợ quân đội đã dâng hai triệu lượng bạc trắng. Hồi bà xuất giá, mẹ bà đem những thứ này cất giấu giúp, tất nhiên đều là những món tốt nhất. Thứ giấu trong trụ giường là những thứ “rẻ tiền” nhất – chính là mấy viên trân châu này.

 

Nhưng trân châu thì thiết thực, thời nào cũng có thể đem ra quy đổi hoặc đổi lấy tiền.

 

Bà cụ nói: “Tiểu Uyển, hôm nay dì đến đây là để cầu hôn cho thằng Xuyên nhà dì. Hai đứa nhỏ vốn đã có hôn ước, dì muốn sớm rước Tiểu Từ về làm dâu. Trong nhà giờ có thể đem ra làm sính lễ cũng chỉ có chừng này, sau này thằng Xuyên sẽ kiếm thêm, tuyệt đối không để Tiểu Từ phải chịu khổ.”

 

Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Bà cụ nói khiêm tốn quá. Thôi Bình Châu líu cả lưỡi. Ở Tần Thành, người lớn tuổi đều còn nhớ rõ năm xưa lúc bà cụ xuất giá là một đám cưới rình rang mười dặm hồng trang. Mười năm trước nhà bà bị tịch thu sạch sẽ, không ngờ bà vẫn còn có thể mang ra được những món vàng ngọc cổ vật thế này.

 

Người ta vẫn đồn rằng trước khi bị tịch thu, bà cụ đã lặng lẽ chuyển đi không ít của hồi môn. Hóa ra lời đồn cũng không phải không có căn cứ. Giờ Thôi Bình Châu đã hiểu vì sao nhà họ Đổng – chi của Đổng Hoa – lại luôn nhằm vào gia đình bà Miêu Tú Lan, hận đến mức muốn tuyệt diệt con cháu bà, chỉ để chiếm đoạt của hồi môn bà để lại.

 

Bất kỳ món nào trong này cũng đủ cho một gia đình bình thường sống cả đời. Huống chi năm đó Đổng Hoa đã tận mắt nhìn thấy kho đồ của Miêu Tú Lan, sao có thể không động lòng.

 

Thôi Bình Châu là cha dượng, tất nhiên không tiện tự mình quyết định thay Lâm Uyển. Anh dịu dàng nhìn người vợ vẫn còn đang sững sờ của mình, khẽ gọi: “Lâm Uyển, dì đây đang chờ em hồi đáp đó.”

 

Cuộc hôn sự này, hai nhà đều vô cùng hài lòng, chỉ còn vướng một điều…

 

Lâm Uyển do dự nói: “Dì à, Tiểu Từ năm nay mới mười bảy tuổi thôi mà…” Bà vốn định chờ con bé lớn thêm chút nữa, ít nhất phải hai mươi tuổi rồi mới tính chuyện kết hôn. Tuổi còn nhỏ, lỡ lấy xong rồi mang thai thì không hay chút nào.

 

Bà cụ Miêu nói: “Tiểu Uyển, những điều con lo, dì đều đã nghĩ đến rồi. Giờ xã hội tiến bộ, không như thời bọn dì, mười lăm mười sáu tuổi đã lấy chồng. Pháp luật quy định là mười tám mới được đăng ký kết hôn đúng không? Dì biết con chắc chắn không muốn cho Tiểu Từ tổ chức lễ cưới trước rồi mới làm giấy đăng ký, vậy thì mình định hôn vào tháng Giêng năm sau. Tiểu Từ sinh ngày mồng chín, ngày mười hai tháng Giêng là ngày đẹp, con thấy hôm đó mở tiệc cưới được không?”

 

Cái này… Lâm Uyển ngẩn ra, bà cụ đã chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi, giờ mà cô nói không đồng ý thì không biết dì ấy có nhảy dựng lên không nữa…

 

Thôi Bình Châu nhịn không được bật cười, lấy mu bàn tay che môi khẽ ho nhẹ một tiếng. Cưới vợ mà… tất nhiên là phải sốt ruột rồi. “Chỉ sợ bên ông Khương không dễ thuyết phục thôi.”

 

“Lão Khương hả?” Miêu Tú Lan nói: “Dì thuyết phục được ông ấy. Vậy là hai đứa đồng ý rồi à?”

 

Lâm Uyển: “……” Bọn con còn chưa gật đầu mà.

 

Thôi Bình Châu nghiêng đầu nhìn vợ, thay mặt Cố Thanh Xuyên nói một câu: “Em không phải luôn lo Tiểu Từ sống một mình không an toàn sao? Con bé lại không chịu dọn sang ở với mình. Anh thấy Tiểu Từ rất thích thằng Xuyên, không cưới nó thì không chịu, thôi thì cưới sớm đi cho xong.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c21-4.html.]

Lâm Uyển nghĩ một hồi rồi thở dài. Cô gả cho Thôi Bình Châu chẳng phải là để cho hai đứa trẻ có một danh phận đàng hoàng sao? Nếu còn đợi thêm hai năm, ai biết được trong hai năm ấy sẽ xảy ra chuyện gì?

 

Mũ “địa chủ” nhà bà cụ mới có dấu hiệu sắp được gỡ, đã có bao nhiêu người nhăm nhe vào của hồi môn. Còn Tiểu Từ đang làm ở nhà máy cơ khí, mấy thanh niên trẻ tuổi cứ như chó sói, biết rõ con bé có vị hôn phu rồi mà vẫn không buông tha. Hai đứa cưới sớm cũng là chuyện tốt.

 

“Dì à, bên con không có vấn đề gì. Vậy con đi cùng dì về nhà họ Khương, bàn với ông cụ một tiếng.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Được, vậy ta đi ngay bây giờ.”

 

 

“Anh Xuyên, Tiểu Đình Hương xuất viện rồi, sao anh vẫn còn ngủ ở nhà tôi vậy?”

 

Để Tiểu Từ bị lạnh nhạt ở nhà bên cạnh thế này cũng không hay lắm nhỉ? Con bé đó tốt với anh Xuyên biết bao, cả bữa sáng cũng mang đến tận nơi. Khương Đại Sinh nghĩ, nếu có cô gái nào đối xử chân thành như thế với anh ta, anh ta đã cưới từ lâu rồi.

 

“Tạ Đình Ngọc về rồi.” Chiều nay nắng dịu, Cố Thanh Xuyên nằm ngửa trên ghế tre, khuỷu tay che lên trán để chắn nắng.

 

“Về thì về thôi.” Khương Đại Sinh nói: “Cô ta không phải là em gái lớn của anh sao? Có phải ở nhà bố mẹ nuôi sống không nổi nữa rồi?”

 

Đến cả Khương Đại Sinh cũng đoán được. Con nhỏ lanh lợi đó chắc chắn là nghe tin nhà anh Xuyên sắp được tháo mũ “địa chủ” nên mới cuống cuồng quay về.

 

Sao không về sớm hơn đi, ba năm trước chẳng phải chính cô ta sống c.h.ế.t đòi rời đi sao?

 

“Cô ta mười tám tuổi rồi, lại đổi họ, tôi cũng phải giữ khoảng cách.” Cố Thanh Xuyên thở dài: “Từng nghĩ đến việc thuê nhà khác cho cô ta ở, nhưng chắc chắn cô ta sẽ khóc lóc vật vã ngay trước cửa nhà tôi. Năm đó mẹ cô ta cũng dùng chiêu đó, giữa trời tuyết ôm hai đứa nhỏ quỳ suốt một đêm trước cửa nhà tôi.”

 

Cố Thanh Xuyên cười giễu mình: “Cũng biết chọn chỗ thật, lúc đó trong khu, chỉ có cổng nhà tôi là cao nhất. Mẹ tôi mất ngay khi sinh tôi, cha tôi góa vợ bao năm. Nghĩ lại mới thấy, có khi người đàn bà đó còn nhắm vào cha tôi. Nếu bà ta không c.h.ế.t vì bệnh năm đó, thì bây giờ có khi tôi đã có một bà mẹ kế rồi.”

 

Khi mười tuổi, Cố Thanh Xuyên không hiểu lòng dạ đàn bà. Giờ nghĩ lại, người phụ nữ yếu đuối đó có thể cứng rắn đến mức không nhận đồ cứu trợ của hàng xóm, thà c.h.ế.t rét cũng phải c.h.ế.t trước cửa nhà anh, là muốn tìm một nơi tốt cho hai đứa con gái. Nếu có thể tìm cho mình một chốn nương thân luôn thì càng tốt.

 

Năm đó Tạ Đình Ngọc tám tuổi, mẹ cô ta có dặn dò gì không thì ai mà biết được.

 

Tóm lại là giờ anh rất phiền.

Loading...