Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C21.2

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:18:40
Lượt xem: 2,390

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong bếp chợt vang lên tiếng “choang” lớn, không biết thứ gì rơi xuống đất. Khương Từ lập tức chạy qua, chỉ thấy Tiểu Đình Hương lăn từ ghế trong bếp xuống đất, ngã mạnh như thế mà cô bé vẫn không tỉnh lại.

 

Khương Từ vội vàng bế lấy cô bé, cả người Tiểu Đình Hương nóng rực, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao. Con bé bị cảm lạnh rồi. Trời lạnh thế này, sao lại có thể ngủ gục trên ghế trong bếp?

 

Khương Từ giận dữ, tối qua Cố Thanh Xuyên không ở nhà, vậy chỉ có thể là do Tạ Đình Ngọc bất cẩn. “Đình Ngọc, chị để Đình Hương ngủ trên ghế bếp à? Nhà không có giường hay sao?”

 

Tạ Đình Ngọc vội vàng chạy lại, thấy em gái sốt cao đến mức người nóng hầm hập, trong lòng lo sợ: “Không phải vậy, hôm qua chị về, mừng quá nên nói chuyện với em ấy cả đêm, em ấy cũng chỉ mới chợp mắt thôi mà.”

 

“Nói chuyện không thể ở trong chăn mà nói chắc?”

 

Tạ Đình Ngọc uất ức vô cùng: “Sợ làm bà thức giấc mà. Em xem, anh Xuyên còn tắm nước lạnh mỗi ngày mà, chị cũng không ngờ Đình Hương vừa chợp mắt lại sốt như thế. Chẳng lẽ chị lại dẫn con bé sang ngủ ở phòng anh? Anh mà về sẽ nổi giận mất.”

 

Khương Từ: “……” Cạn lời, đến chuyện này mà cũng lôi Cố Thanh Xuyên vào được.

 

“Cơ thể Đình Hương sao có thể so với anh Xuyên được?”

 

Khương Từ quay sang Cố Thanh Xuyên vừa vội vàng chạy tới, nói: “Anh Xuyên, Đình Hương sốt đến ngất xỉu rồi, phải đưa đến bệnh viện ngay.”

 

Không thể chậm trễ một phút nào, trong lòng Cố Thanh Xuyên rối như tơ vò, anh lập tức cõng em gái chạy đi. Lúc ấy mới sực nhớ trong người không có tiền, tiền anh đều để ở chỗ Khương Đại Sinh.

 

Khương Từ nhanh chóng đẩy nhẹ anh một cái: “Em mang tiền theo rồi, đi nhanh thôi!”

 

Cả hai lao tới bệnh viện, đăng ký khám cấp cứu cho Tiểu Đình Hương. Bác sĩ nhìn tình hình xong thì nói: “Viêm phổi cấp tính, bệnh viện chúng tôi đang thiếu thuốc kháng sinh nghiêm trọng. Nếu có điều kiện thì nên chuyển sang bệnh viện quân đội, nhưng bên đó phòng bệnh đang rất chật, chưa chắc đã xếp được giường.”

 

Nghe vậy, Khương Từ sốt ruột hẳn lên. Viêm phổi cấp tính không phải chuyện đùa. “Anh Xuyên, anh mau đưa Đình Hương đến bệnh viện quân đội ngay đi, em sẽ đi tìm ba Thôi.”

 

Lỡ như không có giường bệnh, chỉ còn cách nhờ ba Thôi tìm người giúp, dù phải thêm giường ở hành lang cũng được.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tiểu Đình Hương trên lưng càng lúc càng sốt mê man, Cố Thanh Xuyên cũng không dám chậm trễ. Một người cõng em gái đến bệnh viện quân đội, một người thì vội vàng chạy đến đại viện quân đội tìm Thôi Bình Châu.

 

Tại ngã tư, đóa bạch liên nhỏ luôn lẽo đẽo theo phía sau không ai để ý đến. Tạ Đình Ngọc không biết nên đi theo ai, đành giậm chân một cái rồi quay người đuổi theo Cố Thanh Xuyên. Trong lòng vẫn lo cho Tiểu Đình Hương, lỡ như con bé có chuyện gì, anh trai sẽ không bao giờ quan tâm đến cô nữa.

 

Bảo vệ ở cổng đại viện quân đội nhận ra Khương Từ – con gái của ủy viên chính trị Thôi, ngày nào cũng đến đưa thuốc sắc cho anh. Cả đại viện ai cũng biết. Anh ta đứng nghiêm chào, Khương Từ vội vàng gật đầu rồi chạy thẳng đến khu nhà số 4.

 

Thôi Bình Châu đang tiếp khách. Lâm Uyển là người ra mở cửa cho cô. “Tiểu Từ, hôm nay là cuối tuần, sao con không ngủ thêm một chút? Trưa nay muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu món ngon cho con.”

 

Mỗi cuối tuần Khương Từ đều đến đại viện, ngày này là ngày náo nhiệt và vui vẻ nhất trong nhà.

 

Khương Từ vội vàng xua tay: “Mẹ, Đình Hương bị viêm phổi cấp tính, anh Xuyên đang đưa con bé đến bệnh viện quân đội. Con sợ không có giường, nên đến nhờ ba Thôi nghĩ cách giúp.”

 

Lâm Uyển là người học ngành điều dưỡng, biết rõ thể trạng của Tiểu Đình Hương vốn yếu, cô hiểu viêm phổi cấp với trẻ con nguy hiểm thế nào. Cô lập tức nói: “Con đợi một chút, để mẹ vào thư phòng nói với ba con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c21-2.html.]

 

Cô quay người gõ cửa thư phòng. Một lát sau, Thôi Bình Châu ngồi xe lăn ra ngoài. Cánh cửa thư phòng vẫn hé mở, bên trong là hai sĩ quan trẻ tuổi không ra theo. Có thể thấy ba người vừa rồi đang bàn chuyện rất quan trọng.

 

Thôi Bình Châu nói: “Tiểu Từ, con đến bệnh viện quân đội tìm một bác sĩ trưởng khoa nội tên là Tần Thiển, cô ấy là bạn thân của ba, ba sẽ gọi điện cho cô ấy ngay.”

 

“Cảm ơn ba Thôi.” Khương Từ cũng không kịp khách sáo: “Mẹ, con đi trước đây, tối nay con sẽ mang thuốc cho ba Thôi.”

 

Thôi Bình Châu đã uống thuốc bắc pha linh tuyền của cô hơn một tháng, nhưng đôi chân vẫn chưa có cảm giác. Khương Từ không muốn ngắt ngày nào, chỉ là thuốc phơi khô trong nhà cũng sắp hết rồi.

 

 

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ trưởng Tần đích thân kiểm tra và chẩn đoán cho Tiểu Đình Hương. Cô bé đang sốt cao rất khó chịu, Khương Từ vẫn ôm chặt lấy em. Đóa bạch liên bên cạnh thì vừa khóc vừa rấm rứt muốn giành em gái về từ tay Khương Từ – đó là em ruột của cô ta, tại sao lại để Khương Từ ôm?

 

“Bác sĩ, em gái tôi có c.h.ế.t không ạ? Chị xem, nó còn đang co giật nữa. Nếu người bị bệnh là tôi thì tốt biết mấy.”

 

Như vậy thì anh cũng sẽ cõng cô đến bệnh viện.

 

“Tất cả là lỗi của tôi, là tôi để em bị cảm lạnh, rồi mới dẫn đến viêm phổi cấp đúng không? Căn bệnh này có c.h.ế.t người không ạ? Bác sĩ, chị nhất định phải cứu em tôi, nó mới có mười tuổi thôi mà, đứa em gái đáng thương của tôi…”

 

Trên khuôn mặt đeo khẩu trang của bác sĩ Tần hiện rõ vẻ tức giận. Cô không thể chịu nổi cái kiểu con gái yểu điệu chỉ biết khóc lóc này. “Muốn khóc thì ra ngoài khóc, đừng làm loạn trong phòng cấp cứu!”

 

Tần Thiển tính cách mạnh mẽ, rất ghét mấy kiểu phụ nữ gặp chuyện là chỉ biết khóc. Khóc chỉ khiến người ta thêm bực bội, tạo áp lực, chẳng giúp được gì cả.

 

Cô gái đang ôm Tiểu Đình Hương thì lại không tệ. Biết ngay từ đầu đi tìm Thôi Bình Châu, tìm đúng bác sĩ giỏi nhất. Chính vì một cú điện thoại của Thôi Bình Châu mà Tần Thiển – chuyên gia bệnh lý hàng đầu khoa nội của bệnh viện quân đội – lập tức bị gọi từ nhà đến bệnh viện.

 

“Em gái tôi bị bệnh, tôi khóc mấy tiếng cũng không được sao?” Tạ Đình Ngọc tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc, ánh mắt nhìn Khương Từ đầy ghen tỵ. Cô ta thấy Khương Từ một tay ôm Đình Hương, một tay không ngừng vuốt mồ hôi trên tóc em bé, trong lòng đầy đố kỵ. “Đâu như có người, không phải em ruột thì tất nhiên là không khóc nổi rồi.”

 

Một câu nói khiến cả mấy người trong phòng cấp cứu đều nhíu mày.

 

Khương Từ thật sự không ưa nổi cô ta: “Ở đây chẳng ai cần xem màn diễn của Tạ Đình Ngọc cô đâu, cô khóc cho ai xem chứ? Chỉ tổ khiến người khác chán ghét.”

 

Cô ôm Tiểu Đình Hương, đi theo bác sĩ Tần lên khu nội trú. Tạ Đình Ngọc còn muốn đi theo, nhưng bị Cố Thanh Xuyên chặn lại.

 

“Cô về đi, ở đây cô chẳng giúp được gì đâu.”

 

“Em không về! Người nằm bên trong là em gái em, em phải ở lại trông chừng em ấy.” Tạ Đình Ngọc vừa khóc vừa nói: “Anh ơi, anh đừng đuổi em mà.”

 

Cố Thanh Xuyên thật sự phiền lòng: “Đừng gây thêm rắc rối ở đây nữa. Về nhà nói với bà nội một tiếng, bảo là Đình Hương đã nhập viện rồi, để bà khỏi lo.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nhẫn nhịn và tức giận của Cố Thanh Xuyên, lại nghĩ đến việc đúng là vì cô sơ ý mà Đình Hương mới bị bệnh, Tạ Đình Ngọc bèn nghĩ đợi Khương Từ đi rồi cô sẽ quay lại. “Vậy… vậy em về trước. Trưa em sẽ mang cơm cho anh.”

 

“Không cần, bệnh viện có căng-tin rồi.”

Loading...