Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C21.1

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:18:32
Lượt xem: 2,286

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 21: Định ngày đính hôn

 

Bị em gái vô tình chọc trúng, Tạ Đình Ngọc như bị ai nhìn thấu tâm tư, mặt càng đỏ hơn: “Không có đâu, chị không bị bệnh.”

 

Tạ Đình Ngọc lau khô chân, xỏ giày vào, đổ nước ngâm chân đi rồi mới quay lại bên em gái.

 

Nghĩ tới nghĩ lui trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định thăm dò một chút. Cô ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai em gái, giọng nói có phần kích động: “Đình Hương, nếu chị làm chị dâu của em, thì em và chị có thể sống bên nhau mãi mãi rồi, em có vui không?”

 

Tiểu Đình Hương vốn đã buồn ngủ lắm rồi, mí mắt cứ trĩu xuống, chỉ muốn đi ngủ sớm. Nhưng vừa nghe hai chữ “chị dâu”, cơn buồn ngủ liền bị hù bay mất: “Không không không, không được đâu.”

 

Chị đang nói gì vậy? Chị ấy muốn lấy anh sao? Không được! Cô không muốn thế. Cô muốn khiến chị Đình Ngọc từ bỏ suy nghĩ đó, nghĩ mãi không biết nên nói sao, chợt nhớ mấy hôm trước nghe bà nói, chị Tiểu Từ qua Tết sẽ làm vợ của anh.

 

Cô vội vàng nói: “Bà nói, chị Tiểu Từ sắp làm chị dâu của em rồi đó.”

 

Đúng vậy, Tiểu Đình Hương mong có thể sống cùng với chị Khương Từ và anh trai.

 

“Tiểu Từ, Tiểu Từ… sao em lại nói giúp chị ta chứ? Chị mới là chị ruột của em mà.” Tạ Đình Ngọc lập tức nổi giận, vốn tưởng em gái sẽ vui mừng, không ngờ em ruột cũng không đứng về phía mình.

 

Cô lay mạnh em gái, lay đến nỗi đầu Tiểu Đình Hương đau nhức: “Tiểu Đình Hương, em nhớ kỹ cho chị, chúng ta đều là trẻ được nhà họ Cố nhặt về, chúng ta là người ngoài. Ở nhà này sẽ không trụ được lâu. Chỉ khi chị làm chị dâu của em, nơi này mới thật sự là nhà của chúng ta.”

 

Biết thế, ba năm trước cô đã không đi. Giờ thì cả bà và em gái đều trở nên lạnh nhạt với cô.

 

Nhưng Tạ Đình Ngọc không hối hận. Nếu không rời đi chuyến đó, làm sao cô có thể đổi họ? Giờ cô không còn là em gái của Cố Thanh Xuyên nữa, có thể dùng một thân phận khác quay lại ngôi nhà này – đó là quyết tâm cô đã đặt ra từ khi trở về.

 

Tạ Đình Ngọc không còn chút buồn ngủ nào, kéo em gái hỏi han đủ chuyện trong ba năm qua: “Anh trai về nhà thì thường làm gì vậy?”

 

Tiểu Đình Hương gục đầu trên ghế dài, buồn ngủ đến không chịu nổi, nói chuyện toàn dựa vào bản năng: “Ra sau vườn tắm nước lạnh… rồi bị chị Tiểu Từ mắng… rồi ăn sáng… rồi đi ngủ…”

 

Vẫn chưa bỏ được thói quen tắm nước lạnh sao? Khương Từ còn dám nhìn Cố Thanh Xuyên tắm à? Bà nội không mắng sao?

 

Thật quá kỳ lạ, sau bảy tuổi, bà nội tuyệt đối không cho hai đứa cháu gái được nhận nuôi là cô và Đình Hương lại gần anh trai, cứ luôn miệng nói nam nữ phải có khoảng cách, đúng là cổ hủ.

 

Hồi trước Cố Vân Xuyên còn giặt quần áo, gấp chăn màn cho Cố Thanh Xuyên, bà nội thì nói đó là chị em ruột nên không sao.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Còn Khương Từ thì sao chứ? Cô ta là cái thứ gì? Sao đến lượt cô ta thì những quy củ ấy bà nội lại không nhắc đến nữa?

 

Trời còn chưa sáng, cửa sân đã mở, chắc là Cố Thanh Xuyên về rồi. Tạ Đình Ngọc nôn nóng muốn chạy ra ngay, hồi nhỏ tuy anh không thân thiết với cô bằng Khương Từ, nhưng cũng rất tốt với cô.

 

Đột nhiên nhớ đến chuyện Đình Hương nói anh trai mỗi sáng đều ra sau vườn múc nước giếng tắm. Nghĩ một lúc, cô lục trong chiếc rương gỗ mang theo từ nhà nuôi, lấy ra một chiếc khăn tắm lớn, rồi đẩy cửa hậu của phòng chính.

 

Anh trai của cô, so với ba năm trước lại cao hơn, rắn rỏi hơn, những đường nét cơ thể săn chắc phía sau lưng khiến tim cô đập thình thịch.

 

Cố Thanh Xuyên vừa cởi áo ra, trong lòng thầm nghĩ giờ này chắc Tiểu Từ chưa dậy, nếu cô mà thấy anh tắm nước lạnh lại sẽ nổi giận, thôi thì đi nấu ít nước nóng vậy. Anh vừa xoay người lại thì thấy một gương mặt thiếu nữ khác, không phải là Tiểu Từ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c21-1.html.]

Đồng tử Cố Thanh Xuyên đột nhiên co lại, quát lớn: “Ra ngoài!” rồi vội vàng mặc lại áo, không buồn tắm nữa.

 

Là Tạ Đình Ngọc. Về thì về đi, sao lại quên cả quy củ? Cố Thanh Xuyên cúi đầu, sầm mặt, bước ngang qua người cô.

 

Tạ Đình Ngọc cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc. Sao anh lại tức giận đến vậy? Tiểu Đình Hương nói, lần trước Khương Từ nhìn thấy anh tắm, còn đưa khăn cho anh, mà anh đâu có nổi giận.

 

Tại sao đến lượt cô thì lại không được? Cô vò chặt chiếc khăn tắm trong tay, mắt ngấn đầy nước: “Anh Xuyên, em…”

 

“Cô gọi tôi là gì!” Giọng Cố Thanh Xuyên nghiêm khắc. Cách gọi đó, cô cũng xứng sao? Cô không tự nhìn lại thân phận của mình à? Cô là con nuôi của nhà họ Cố, là em gái của anh.

 

Anh chưa bao giờ thật sự hiểu người em gái này, từ nhỏ đã tính toán. Năm cô tám tuổi, nhà xảy ra chuyện, ngay cả thùng gạo cũng bị tịch thu, vậy mà cô đã nói với chị cả Cố Vân Xuyên rằng, chị cả nên đi lấy chồng để đổi lấy sính lễ cho nhà.

 

Từ ngày đó, Cố Thanh Xuyên dần dần xa lánh cô.

 

Anh cảm thấy một đứa bé tám tuổi như Đình Ngọc, cho dù là cố ý hay vô ý, anh cũng không thể thích nổi. Cô không hề đơn thuần, thiện lương như Đình Hương.

 

Năm mười lăm tuổi, cô tự mình âm thầm tìm được gia đình nhận nuôi, rồi mới về báo với mọi người. Vậy mà mới ba năm đã quay về.

 

Tạ Đình Ngọc sợ hãi đến mức tay run rẩy. Anh trai vẫn nghiêm nghị, vẫn lạnh lùng như vậy. Sao lại thế chứ, Khương Từ từ nhỏ vẫn gọi anh là “anh Xuyên”, có bao giờ thấy anh nổi giận đâu.

 

“Anh, em bị nhà họ Tạ đuổi đi rồi.”

 

“Ừ.”

 

Ừ? “Ừ” là có ý gì chứ? Trong lòng Tạ Đình Ngọc đầy uất ức: “Anh, anh không quan tâm đến em nữa sao? Trước đây anh đâu phải như vậy, em mới đi có ba năm thôi, em là em gái của anh mà.”

 

“Cô họ Tạ.” Cố Thanh Xuyên lạnh nhạt nói: “Chị gái tôi là Cố Vân Xuyên, em gái tôi là Cố Đình Hương. Ba năm trước khi cô rời đi, bà nội đã nói rồi, bước ra khỏi cánh cửa này, cô không còn là cháu gái nhà họ Cố nữa.”

 

“Nhưng bà nội không đuổi em đi mà… Em không còn chỗ nào để ở, anh, cho em ở lại đây đi, được không?”

 

Động tĩnh bên này lớn đến mức cả Khương Từ cũng nghe thấy, cô vội vàng chạy sang, vừa đến đã thấy sắc mặt Cố Thanh Xuyên đen như đáy nồi.

 

“Đình Ngọc về rồi à.” Khương Từ mỉm cười.

 

Em chồng trở về rồi.

 

Cô rất hiểu cô em chồng cực phẩm này. Ở kiếp trước, khi anh Xuyên bị vào tù, cô ta cũng không thèm quay về thăm bà hay Tiểu Đình Hương lấy một lần. Nếu không, bà đã chẳng phải c.h.ế.t đói bệnh trên giường. Về sau, khi Cố Thanh Xuyên ra tù, làm ăn càng lúc càng phát đạt, thì Tạ Đình Ngọc mới quay về.

 

Một bông hoa trắng yếu đuối, trình độ diễn đạt đến mức giáo khoa thư. Cô ta có thể biến chút tình cảm còn sót lại của người thân dành cho mình thành thứ tình nghĩa to lớn vô biên. Cố Thanh Xuyên cưới Khương Từ rồi, vậy mà cô ta vẫn bám lấy danh nghĩa em gái để lượn qua lượn lại, cũng vớ được không ít lợi lộc, hưởng đủ vinh hoa phú quý.

 

Tạ Đình Ngọc cười mà như khóc: “Tiểu Từ, anh ấy giận chị rồi.”

 

Lúc cô rời đi, Khương Từ mới mười bốn tuổi. Ba năm không gặp, cô bé năm xưa giờ đã nở rộ thành một đóa hồng rực rỡ nhất. Cô thật sự rất đẹp, vừa quyến rũ vừa rạng rỡ.

 

Mắt Tạ Đình Ngọc cũng nóng lên. Cố Thanh Xuyên lại thích kiểu này sao? Không phải con gái dịu dàng, e lệ mới được đàn ông yêu thích à?

Loading...