Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C20.4

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:16:29
Lượt xem: 2,367

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt Lưu Tiểu Trụ toàn là nỗi buồn rầu, cậu ta quỳ ngồi trên đất, cũng không dám đứng dậy.

 

“Chị Từ, em nghe nói bà nội của anh Xuyên đã nhìn thấy lại được rồi. Mắt mẹ em cũng bị bệnh giống vậy, giờ gần như mù luôn rồi. Em nghe nói chị mua thuốc nhỏ mắt cho bà cụ, thế là em tới bệnh viện mua hết các loại thuốc nhỏ mắt về, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Mấy loại này là trước giờ em từng mua cho mẹ dùng.”

 

Hơn chục lọ thuốc nhỏ mắt đủ kiểu, có lọ đã dùng hết, có lọ vẫn còn phân nửa. Lưu Tiểu Trụ cúi đầu: “Lần trước là em sai, em không có bản lĩnh kiếm tiền, lại muốn chữa mắt cho mẹ. Khi Khương Hồng Vũ đưa em hai trăm tệ, em đã d.a.o động rồi. Giờ em thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không dám làm mấy chuyện hại người nữa. Chị Từ, thuốc nhỏ mắt chị mua ở đâu, chị có thể nói cho em biết không?”

 

“Có nói cho cậu biết thì cậu cũng không mua nổi đâu.” Thuốc nhỏ mắt có pha linh tuyền, cậu ta biết mua ở đâu chứ? Khương Từ tức giận nói: “Cậu tưởng ai phạm sai lầm cũng may mắn như cậu, còn có cơ hội sửa sai à? Nếu hôm đó không phải anh Xuyên đúng lúc xuất hiện, tôi có khi đã g.i.ế.c cậu rồi, tôi mắc gì phải giúp cậu?”

 

Khương Từ quay người bước đi, Lưu Tiểu Trụ vội vàng nhào tới: “Chị Từ, em chỉ muốn xin cho mẹ em một lọ thuốc nhỏ mắt thôi. Sau này chị bảo em làm gì em cũng làm. Mẹ em khổ lắm, lúc nhặt được em, người nhà ai cũng bảo bà bỏ em đi, nhưng bà không chịu. Cả đời không lấy chồng, nuôi em khôn lớn. Một người tốt như vậy… không đáng phải bị mù.”

 

“Mẹ cậu bị mù mới nhặt phải đứa như cậu – chẳng nên thân tí nào.” Khương Từ giơ chân lên nhưng lại không đá nổi, tự dưng cảm thấy bực vì mình lại mềm lòng.

 

Lưu Tiểu Trụ thấy không bị đánh, liền vội vàng đuổi theo mấy bước: “Chị Từ, em cũng muốn tìm việc để sống cho đàng hoàng, nhưng nhà em bị xếp vào thành phần xấu, em không tìm được việc gì cả. Chị cho em một cơ hội đi, em nhất định sẽ sống tốt.”

 

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Sau này nếu tôi mua được thuốc nhỏ mắt, tôi sẽ báo cho cậu.” Khương Từ không muốn cậu ta tiếp tục bám theo, cuối cùng vẫn quyết định dùng linh tuyền giúp mẹ cậu ta một lần. “Nhưng tôi không dám đảm bảo thuốc đó có tác dụng với mẹ cậu không đâu.”

 

“Cảm… cảm ơn chị.” Lưu Tiểu Trụ ngẩn ra, không ngờ Khương Từ lại thật sự đồng ý. Lúc đến đây, cậu ta vốn không dám hy vọng gì.

 

Khương Từ đã đi xa, Lưu Tiểu Trụ mới sực tỉnh lại, cậu ta giáng cho mình một cái bạt tai thật mạnh: “Lưu Tiểu Trụ, từ nay về sau đừng để bản thân mục nát như một vũng bùn nữa… Làm người cho đàng hoàng đi.”

 

Cung Lệ Bình vì sợ mất mặt nên không dám trực tiếp đến cầu xin Khương Từ, cô ta âm thầm quan sát suốt hơn một tháng. Đến khi thấy hai chân sau của chó nhỏ hoàn toàn hồi phục, mới tin là thuốc bắc do Cố Thanh Xuyên hái về thật sự có hiệu quả. Nghe nói con nhóc c.h.ế.t tiệt kia ngày nào cũng sắc thuốc mang đến cho Thôi Bình Châu, cô ta cũng muốn xin một ít cho con trai mình.

 

“Tiểu Khương, Tiểu Tôn, hôm qua tôi nhờ hai đứa tìm tài liệu kỷ niệm 40 năm của nhà máy, tìm được chưa?”

 

Cung Lệ Bình dựa nghiêng vào cửa phòng tư liệu tầng hai, trong lòng kinh ngạc không thôi. Hai cô nhóc này làm việc nhanh quá, giá sắt đặt từ tuần trước đã được giao, tư liệu tầng một đã được sắp xếp lại theo năm, theo loại, mỗi ngăn đều dán nhãn, còn có cả sổ mục lục tổng hợp. Muốn tìm gì, chỉ cần phối hợp với hướng dẫn thì chỉ vài phút là ra được đang nằm ở ngăn nào, dãy nào.

 

Bây giờ, các cô ấy đã bắt đầu sắp xếp tài liệu ở tầng hai rồi.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c20-4.html.]

“Cô cần gì thì tự đi tìm. Giám đốc và chủ tịch công đoàn đều đã nói là không được làm phiền tôi với Tôn Phi Phi trong khi làm việc.” Khương Từ ngẩng đầu nói: “Cô mà còn đến quấy rầy nữa, không sợ bị xử phạt à?”

 

Cung Lệ Bình đá đá đống tài liệu dưới chân cho bớt chướng mắt. Hiện tại ai cũng khen việc sắp xếp tài liệu lần này rất tốt, giúp tiết kiệm thời gian tìm hồ sơ. Giám đốc vui mừng đến mức ra thông báo, trong thời gian hai nhân viên tư liệu chưa hoàn thành công việc thì tuyệt đối không ai được làm phiền họ. Thế là Cung Lệ Bình chẳng còn lý do gì để gây khó dễ cho hai cô gái nữa.

 

Cô ta tức tối, nhưng cũng may là người kia nói bản vẽ chứng minh sự trong sạch của Cố Chính Sơ không nằm trong tòa nhà tư liệu này, cứ để hai đứa nó bận rộn vô ích đi.

 

Nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến, cô ta liền đổi sắc mặt, cười giả lả: “À đúng rồi, Tiểu Từ à, mấy vị thuốc bắc mà cháu sắc cho Thôi Bình Châu uống đó, cháu có thể nói cho cô biết được không? Cô cũng muốn đến tiệm thuốc mua ít về cho thằng Phán Trụ nhà cô uống thử.”

 

Khương Từ quẳng cây bút xuống, đứng dậy xoa xoa cổ tay: “Thuốc sao có thể uống bừa được? Con chó nhỏ khỏi bệnh là do nó số lớn. Còn thằng Phán Trụ nhà cô, nó lòng dạ đen tối, bắt nạt Tiểu Đình Hương nhà tôi, thuốc của tôi có đổ đi cũng không cho nó uống đâu.”

 

“Mắt nào của cô thấy thằng Phán Trụ bắt nạt nó hả?” Cung Lệ Bình vừa nghe Khương Từ không chịu cho thuốc liền không muốn tiếp tục giả vờ nhún nhường: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt đó là do nhà họ Cố chúng tôi nhặt về, cho nó cơm ăn, nuôi sống nó, vậy mà dám ra ngoài nói lung tung, để xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không!”

 

“Cô dám à?” Khương Từ lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đừng quên chân thằng Phán Trụ bị gãy là do đâu.”

 

Tôn Phi Phi đã sớm chướng mắt Cung Lệ Bình cố tình gây sự: “Tiểu Từ, tụi mình ra nhà ăn ăn cơm đi, mặc kệ cô ta.”

 

Khương Từ chỉ vào đống tư liệu sắp xếp gọn gàng trên bàn – là thành quả lao động của cô và Tôn Phi Phi – nói: “Cô đừng tưởng tụi tôi đi rồi thì cô muốn phá gì thì phá. Những thứ đặt ở đâu, sắp xếp ra sao tôi đều nhớ rõ. Lúc quay lại mà thấy có gì thay đổi, tôi sẽ báo ngay cho giám đốc. Dù sao sáng nay chỉ có mình cô đến phòng tư liệu này thôi.”

 

Buổi trưa, cô gọi một suất đậu hũ kho tàu và cà tím xào thịt băm, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Tôn Phi Phi hỏi: “Tiểu Từ, bên ngoài đang đồn ầm lên là Cố Thanh Xuyên may mắn hái được linh chi mấy trăm năm tuổi, thật hay giả vậy?”

 

“Tớ đâu có biết, tớ có biết nhận dạng thuốc đâu.” Khương Từ cười: “Cái gì mà tiên thảo linh chi, cậu cũng tin à?”

 

“Sao lại không tin được? Chúng ta ở Tần Xuyên, núi rừng mênh m.ô.n.g hàng vạn dặm, thứ gì quý hiếm mà chẳng có, chỉ là không ai dám vào sâu trong núi thôi. Mấy ngọn núi gần thì bị đào sạch từ đời nào rồi.”

 

“Thôi đi, đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa. Giờ trời lạnh rồi, có muốn tìm thuốc cũng chẳng tìm được.” Khương Từ có chút lơ đãng. Cô ở phòng tư liệu hơn một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào.

 

Cô còn chưa kịp tra ra được gì, thì khắp các ngõ ngách ở thành phố Tần đã bắt đầu râm ran tin đồn – mũ “địa chủ” của nhà Cố sắp được gỡ bỏ. Khương Từ chẳng lấy làm lạ, kiếp trước cô đã biết trước điều này. Điều cô muốn là, cùng lúc nhà anh Xuyên được xóa mác địa chủ, cô sẽ tìm ra được chứng cứ minh oan cho cha anh.

 

(Nhân vật mới xuất hiện)

Loading...