Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C20.2

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:15:34
Lượt xem: 2,194

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Thanh Xuyên chở Khương Từ, Khương Đại Sinh thì tự đạp một mình, ba người đạp xe ra ngoại ô, sau đó giấu xe đạp kỹ rồi cùng nhau tìm đến thung lũng phía trên.

 

Đi chừng bảy tám dặm đường núi, Cố Thanh Xuyên vạch một bụi dây leo dại ra rồi nói: “Lần trước chỗ rừng trúc đó, anh tìm mãi không ra, đành phải ghi nhớ tạm tới đoạn này thôi.”

 

Sau bụi dây leo là rất nhiều tấm bạt nhựa, bó rơm lớn, cùng với dụng cụ để dựng nhà kính. Khương Từ kinh ngạc vô cùng: “Anh Xuyên, mấy thứ này các anh vận chuyển đến đây từ khi nào vậy?”

 

Chỉ riêng việc tìm kiếm những vật liệu này đã đủ mệt rồi, huống hồ còn phải lén lút vác lên tận đây. Khương Từ nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt xót xa, trách gì dạo này anh hay mệt như vậy, thì ra là đang chuẩn bị vật liệu để dựng nhà kính cho cô.

 

“Chỉ trong nửa tháng này thôi.” Cố Thanh Xuyên gọi Khương Đại Sinh vác đồ, rồi bảo Khương Từ đi trước dẫn đường. “Em đi phía trước dẫn đường, đi thêm hai ba lần nữa là có thể nhớ kỹ rồi.”

 

Trong lòng Khương Từ bỗng thấy ấm áp. Người đàn ông này, chắc là lo cô một năm sau không kiếm nổi năm ngàn tệ nên âm thầm giúp cô chuẩn bị mọi thứ từ trước rồi.

 

Cô dẫn theo Cố Thanh Xuyên và Khương Đại Sinh, lòng vòng trong núi hết rẽ trái lại ngoặt phải, đi thêm hơn hai tiếng nữa thì cuối cùng cũng thấy rừng trúc lần trước. Khương Đại Sinh dừng lại nghỉ: “Trời ạ, chuyến này tôi không nhớ nổi đường đâu, Tiểu Khương Từ, sao em nhớ được hay vậy, đúng là không thể tin nổi.”

 

“Em cũng không biết nữa, chắc là trời sinh vậy.” Khương Từ thật sự không rõ mình có khả năng định hướng từ đâu, chỉ biết là cảm giác phương hướng của cô cực kỳ tốt, như thể trong đầu cô có sẵn một cái la bàn.

 

“Cho anh thêm cái bánh bao nữa đi.” Khương Đại Sinh chìa tay: “Đói quá rồi, chẳng còn sức mà đi nữa.” May mà sáng ăn mì, chứ nếu ăn cháo thì giờ chắc anh phải bò mà đi.

 

“Không được, trên đường anh ăn hai cái rồi, lát nữa còn ăn trưa nữa chứ?” Khương Từ vội vàng che bao bánh bao lại: “Anh làm có bao nhiêu việc đâu mà ăn nhiều thế, anh Xuyên còn chưa ăn kìa.”

 

Khương Đại Sinh tức tối đứng dậy: “Em thiên vị quá rồi đó, còn chưa cưới mà đã bênh người ngoài, anh vẫn là anh họ em đấy nhé.”

 

“Họ xa đến năm đời rồi.” Khương Từ chẳng thèm để ý.

 

Cố Thanh Xuyên từ nãy giờ vẫn không nói gì, anh đang ghi nhớ đường đi, nhưng một khi đã vào đến rừng trúc thì thật sự không phân biệt nổi đông tây nam bắc. Anh lấy con d.a.o nhỏ ra, bắt đầu khắc những ký hiệu kín đáo ở gốc các cây trúc ven đường.

 

Khương Từ ngồi xổm bên cạnh anh hỏi: “Anh Xuyên, em dẫn anh đi nhiều lần cũng không nhớ được à?”

 

Trán Cố Thanh Xuyên lấm tấm mồ hôi, anh khắc một hoa văn lạ kỳ, sau đó dùng bước chân đo lường, cứ cách mười bước lại khắc một dấu. “Rừng trúc quá rậm, không phân biệt được phương hướng, đi bao nhiêu lần cũng không được, cứ đánh dấu là chắc ăn nhất.”

 

Vì phải làm dấu, nên cả nhóm đi khá chậm. Đến giữa trưa, ba người mới đến được thung lũng có suối nước nóng lần trước. Đám gà rừng vịt trời vẫn đang nô đùa dưới ao như cũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c20-2.html.]

Khương Đại Sinh ngồi bệt xuống bên suối nước nóng, thử thử nhiệt độ: “Nóng thật, bảo sao khí hậu chỗ này ấm như vậy. Tiểu Khương Từ, mau lấy cơm trưa ra đi, ăn xong còn làm việc.”

 

Khương Từ chia bánh bao và bánh hành ra, mười mấy phút sau, Cố Thanh Xuyên và Khương Đại Sinh bắt đầu chặt tre dựng nhà kính. Hai người họ tìm được một chỗ bằng phẳng bên cạnh ao, chỉ trong một buổi chiều đã dựng xong hai cái nhà kính có thể chứa bốn đến năm trăm con gà vịt hoang.

 

Khương Từ nhìn đồng hồ trên tay, đã bốn giờ chiều rồi: “Anh Xuyên, mình về thôi, việc chưa làm xong thì tuần sau lên tiếp.”

 

“Được, hôm nay về trước đã.” Cố Thanh Xuyên rửa tay bằng nước suối nóng, thu dọn hết dụng cụ để lại trong nhà kính, tiện tay bắt thêm hai con vịt rừng, bảo Khương Đại Sinh cũng mang về hai con nấu canh, rồi ba người cùng nhau rời khỏi rừng trúc.

 

Đến chân núi chỗ giấu xe đạp, Cung Lệ Bình đã đứng đợi từ lâu. Cô ta ở sát vách nhà Cố Thanh Xuyên, rất dễ phát hiện ra khi anh rời nhà. Tuy cô ta bám theo nhưng nhanh chóng bị bỏ rơi.

 

Cung Lệ Bình biết ba người này lên núi, nhưng lại không dám vào núi, chỉ có thể loanh quanh dưới chân núi, đợi cả ngày, cuối cùng cũng bắt gặp ba người trở xuống. “Mấy người lại định làm chuyện buôn bán đầu cơ trục lợi gì nữa đây?”

 

Trên tay Khương Từ xách một con vịt rừng béo ú: “Tôi vào núi bắt con vịt ăn không được à? Nếu cô thèm thì cũng vào núi mà bắt đi.”

 

Cung Lệ Bình không tin, ba người lên núi cả một ngày mà chỉ bắt được vài con vịt rừng? “Một đứa con gái mà theo hai gã đàn ông vào núi, chắc chắn là làm chuyện đồi bại gì đó rồi.”

 

Khương Đại Sinh bật dậy: “Cái miệng cô nói cho sạch sẽ một chút, muốn nói xấu người khác thì tôi cũng chẳng thua gì cô. Lần trước cô chui vào tiệm may ngồi cả buổi chiều, tôi cũng có thể nói cô với lão Tiêu thợ may đang lén lút gian díu với nhau đấy.”

 

Cung Lệ Bình tức đến suýt ngất, cái tên vô lại này ăn nói sao mà trơ tráo thế: “Tôi vào tiệm may là để làm quần áo…”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khương Từ ngắt lời: “Vậy tôi với anh Xuyên cũng chỉ vào núi bắt vịt thôi. Nếu cô dám đặt điều bôi nhọ chúng tôi, thì cả ba người chúng tôi cũng sẽ bịa chuyện về cô, cô thử xem sao. Dù gì tôi với anh Xuyên cũng sắp cưới nhau rồi, cùng lắm thì tôi cưới sớm, dọn về nhà anh ấy ở. Cô nghĩ tôi sợ cô chắc?”

 

Cố Thanh Xuyên: “……” Trong lòng bức bối không thôi, cô gái thì muốn cưới, còn anh lại không đủ khả năng để cưới. Anh cần thêm thời gian.

 

Cung Lệ Bình: “……” Con nhóc c.h.ế.t tiệt này thật quá đáng, lại còn đòi gả cho con sói hoang ấy nữa.

 

Khương Đại Sinh hả hê vô cùng: “Ha ha ha, Tiểu Khương Từ có bản lĩnh không bị lạc trong núi, năm nào tới mùa thu mà chẳng vào núi cả chục lần, ai trong làng mà không biết chuyện đó? Anh Xuyên là hôn phu của cô ấy, đi cùng thì có gì sai? Tôi nhờ bóng anh Xuyên mà theo lên núi vớ được chút đồ rừng mang về cũng chẳng có gì lạ. Không cần cô phải đặt điều, tôi về là tự nói cho mà xem, hàng xóm láng giềng còn chẳng bẩn tính như cô đâu.”

 

“Đại Sinh, cậu về trước đi.” Cố Thanh Xuyên dắt xe đạp ra: “Tiểu Từ, mình đi thôi.”

 

“Ừ.” Khương Từ ngồi lên yên sau, Cố Thanh Xuyên đạp xe rời đi, để lại những lời chửi rủa của Cung Lệ Bình ở sau lưng.

 

Cung Lệ Bình ghen tị đến phát điên. Đám người này rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền ở chợ đen? Bọn họ đang buôn bán gì?

Loading...