Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C20.1
Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:15:06
Lượt xem: 2,232
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 20: Xe đạp
Đại Hoàng nhanh chóng có thể đi tập tễnh, hoàn toàn không hợp với kiến thức y học, nên Cố Thanh Xuyên chỉ coi đó là một kỳ tích. "Hôm nay lại phải vào núi một chuyến, em thay quần áo đi, ăn sáng xong là đi luôn."
Khương Đại Sinh cũng tới rồi, cả đêm qua không ngủ, tinh thần rõ ràng không tốt bằng Cố Thanh Xuyên. Anh múc nước lạnh trong chum nhà Khương Từ rửa mặt, rồi qua loa dùng tay áo lau đi. "Anh Xuyên, anh có phải dẫn bà cụ Miêu đi khám mắt rồi không? Nãy em qua sân nhà anh, bà cụ lại có thể nhìn rõ em đấy."
Mắt bà thật sự khá lên rồi sao? Dạo này anh bận đến quay cuồng, vậy mà lại không nhận ra?
Cố Thanh Xuyên gần đây bận đến mức muốn chết, sáng về nhà là ngủ, chẳng hiểu sao cứ ngủ một mạch tới tận chiều. Tỉnh lại thì trên bếp đã có cơm Khương Từ nấu sẵn, có lẽ là vì ngủ ngon nên tinh thần và thể lực đều khá hơn hẳn trước kia. Bà nội và em gái có Khương Từ chăm sóc, chẳng ai buồn để ý đến anh, thành ra anh thật sự không phát hiện ra mắt bà đã đỡ hơn.
Khương Từ bưng bữa sáng ra, Cố Thanh Xuyên chẳng buồn ăn, lập tức chạy về sân nhỏ nhà mình, xông thẳng vào phòng bà nội: “Bà ơi, mắt bà khỏi rồi à?”
Bà cụ ngủ sớm dậy sớm, tuy chưa ra khỏi giường nhưng cũng đã tỉnh từ lâu. “Đừng làm ồn đến em con.”
Miêu Tú Lan vén chăn dậy, Cố Thanh Xuyên vội khoác áo cho bà. Trời lúc này chưa hẳn là lạnh lắm, nhưng bà nội ít ra ngoài, bên ngoài vẫn hơi lạnh.
Bà cụ bước ra sân, lúc này nhà nhà đều bốc khói bếp, ai nấy đang lo bữa sáng. Vài con chim sẻ lạc đàn phương Nam đậu trong sân, mổ sâu trên đất mà ăn. Bên ngoài sáng sủa, bà nhìn cháu trai cao lớn bên cạnh – người mà bà phải với tay mới chạm tới đầu – đôi tay run run chạm lên đó.
“Càng lớn càng giống cha con, đúng là như đúc từ một khuôn vậy.” Miêu Tú Lan đã nhiều năm không nhìn rõ gương mặt đứa cháu đích tôn, giờ phút này cuối cùng cũng nhìn kỹ được. “Cha con mất khi còn chưa đến bốn mươi tuổi, Xuyên à, con phải sống lâu hơn cha con một chút nhé.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chồng bà đã mất, con trai cũng mất, đứa cháu trai duy nhất lại chịu đủ mọi tai ương.
Cố Thanh Xuyên cúi đầu, cắn chặt môi không nói nổi lời nào. Mấy lời gièm pha ngoài kia đã truyền suốt hơn mười năm qua – người đàn ông tài giỏi, nho nhã và điển trai nhất xưởng cơ khí – người ta nói khi ông mất, gương mặt đã không còn nhận ra được nữa. Lúc anh đến nơi, chú Kiếm Sinh đã đưa cha anh đi hỏa táng rồi. Anh biết, chú không muốn để anh nhìn thấy t.h.i t.h.ể cha mình trong tình trạng thê thảm đến thế nào.
Chừng ấy năm trôi qua, những gì anh thấy trong mơ vẫn là cảnh hỗn loạn lúc cha bị bắt đi.
Anh hít sâu một hơi: “Bà ơi, để con qua chỗ Tiểu Từ mang bữa sáng cho bà.”
“Cưới vợ sớm một chút đi.” Bà lão lần mò từng viên gạch, từng tấc đất trong sân nhỏ mà mình đã quá quen thuộc, giờ lại có thể nhìn rõ, thật tốt biết bao. “Lấy vợ sớm đi, con sống thọ được hơn.”
Cố Thanh Xuyên bước chân khựng lại, không quay đầu.
Khương Đại Sinh đang húp bát mì sợi chan nước hầm xương ống, sột soạt không ngừng. “Tiểu Từ, trứng ốp la cho anh thêm cái nữa đi.” Không phải anh chưa từng ăn trứng ốp la, nhưng không cái nào ngon bằng của Khương Từ làm – bên ngoài giòn vàng, cắn vào lòng đỏ vẫn còn chảy.
Bữa sáng nhà Tiểu Từ thật tuyệt. Cô ấy đúng là chịu ăn mì chan nước xương, bảo sao anh Xuyên ngày càng có tinh thần.
Khương Từ không biết hôm nay Khương Đại Sinh lại qua ăn chực, mì không đủ, cô đành hấp thêm mấy cái bánh bao làm từ hôm qua. “Ăn đến hai bát rồi đấy, coi chừng no c.h.ế.t đó.” Rồi tiện tay nhét cho anh hai cái bánh bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c20-1.html.]
Chuẩn bị mang bữa sáng qua nhà bên cạnh, vừa đi đến cổng sân thì Cố Thanh Xuyên đã đón lấy: “Mắt bà nội có thể nhìn rõ được những thứ trước mắt rồi.”
Tuy chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nếu đưa sát tới gần, bà vẫn có thể nhìn rõ diện mạo người khác. So với trước kia hoàn toàn mù lòa, bây giờ ít ra bà cũng chịu ra khỏi phòng, đi dạo trong sân một vòng.
Anh hạ giọng nói: “Bà bảo anh trông giống y chang cha anh.”
Cố Chính Sơ không để lại bất kỳ tấm ảnh nào, tất cả đều đã bị xé nát đốt sạch vào cái năm bị tịch thu gia sản.
Khương Từ thấy thương anh: “Anh Xuyên, sau này sẽ ngày càng tốt lên thôi.”
“Tiểu Từ…” Người đàn ông nhìn cô, suýt nữa đã thốt ra lời. Anh muốn cưới cô. Nhưng rồi chợt nhớ ra rằng cô gái này qua năm mới mới tròn mười tám tuổi, lại thấy suy nghĩ của mình quá đỗi hèn mọn, vội vàng quay mặt đi, mang bữa sáng đặt vào tay bà nội.
Khương Từ biết anh đang nghĩ gì, khẽ mím môi cười, rồi quay vào bếp ăn vội mấy miếng bánh bao, uống một bát nước luộc mì. Khương Đại Sinh thấy phần bữa sáng mình mang đến, đã Khương Từ bị ăn mất, cũng bắt đầu thấy ngại.
“Lần sau anh muốn sang nhà em ăn sáng, anh sẽ báo trước cho em biết.”
Khương Từ: “…” Anh đúng là không xem mình là người ngoài chút nào.
“Em không nấu cho anh đâu.”
“Tiểu Khương Từ, mấy hôm nay anh với anh Xuyên bận rộn vì em đấy, em nhẫn tâm đến mức bữa sáng cũng không cho anh ăn à?”
Khương Từ vội hỏi: “Hai người bận gì vậy? Anh Xuyên mấy hôm nay cũng chẳng nói với em gì hết.”
Khương Đại Sinh cười thần bí: “Một lát nữa em sẽ biết thôi.”
Cố Thanh Xuyên nói buổi trưa sẽ không về. Khương Từ nhanh tay rán sáu chiếc bánh hành, lại gói thêm sáu cái bánh bao. Ba người tranh thủ lúc trên phố còn vắng, trước tiên đi về phía Hắc Thủy Hà, sau đó hai người đàn ông mỗi người đẩy ra một chiếc xe đạp khung 28 cũ được khoảng bảy tám phần mới.
Khương Từ: “……” Hai người bọn họ đều có xe đạp rồi!
Cố Thanh Xuyên bị ánh mắt cô trừng cho có chút chột dạ: “À… cũng chỉ là gần đây mới kiếm được chút tiền thôi. Trước khi em dọn đến, anh thực sự nghèo rớt mồng tơi.”
Khương Từ đột nhiên cảm thấy hơi có cảm giác nguy cơ: “Anh Xuyên, sau này cưới rồi, anh sẽ không giấu em để dành tiền riêng đấy chứ?”
Cố Thanh Xuyên: “……”
Khương Đại Sinh cười đến đau cả bụng: “Đi nhanh đi, lát nữa trên phố sẽ đông người đấy.”