Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C2.2

Cập nhật lúc: 2025-05-28 15:30:53
Lượt xem: 4,644

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ta nghĩ lại, hóa ra lúc ở bệnh viện con nha đầu này đã tỉnh từ lâu, còn nghe hết những gì bà nói.

 

Lúc bà ra tay véo Khương Từ, lực đâu có nhẹ, ai ngờ con nhãi này lại giỏi chịu đựng, còn biết giả vờ giỏi đến thế!

 

Con nha đầu phá của này không chịu nghe lời, muốn khiến bà mất trắng một nghìn ba trăm đồng thu nhập chắc?

 

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, vì giữ gìn danh tiếng của mình mà bịa chuyện! Dù sao mày cũng đã bị Cố Thanh Xuyên làm nhục, công việc này ông nội mày không thể giao cho mày được đâu!”

 

Khương Từ bật cười lạnh.

 

Kiếp trước cô ngủ mê suốt nửa tháng, để mặc cho Hứa Linh Chi tác oai tác quái, hại cô và Cố Thanh Xuyên lần lượt bị vào tù mấy năm.

 

Nhưng kiếp này, cô đã kịp thời tỉnh lại.

 

Cô quay sang ông nội Khương Đại Hữu , bình tĩnh nói:

 

“Ông nội, ông cứ giữ lại công việc đó, đừng vội giao cho ai cả. Nhà bên ngoại của bà nội sắp không nhịn được mà sang gây chuyện rồi. Đến lúc đó ông sẽ biết, nhà họ Hứa vì muốn để Hứa Đa Bảo thế chỗ ông vào làm đã đưa cho bà nội tám trăm đồng, chứ không phải ba trăm như bà ấy nói đâu.”

 

“Còn cô con nữa, cô ấy cũng nhận tám trăm đồng từ bà bác cả của Cố Thanh Xuyên. Chính cô ruột và bà nội của con đã dùng danh tiết và công việc của con để bán lấy tiền. Nhà họ Khương chúng ta thật giỏi buôn bán quá nhỉ?”

 

“Mày nói bậy! Cô mày chỉ lấy năm trăm đồng…”

 

Hứa Linh Chi sực tỉnh, lập tức im bặt — trúng kế con nha đầu này rồi, sao lại tự miệng nói ra thế chứ?

 

Bà ta lén liếc nhìn ông chồng, trong lòng thấp thỏm bất an.

 

Khương Đại Hữu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của vợ, trong lòng còn gì không hiểu nữa chứ.

 

Nghĩ đến đứa con gái không ra gì và người vợ già không biết điều, ông suýt chút nữa ngã quỵ vì tức.

 

Một người nhận năm trăm đồng liền có thể đẩy cả nhà mẹ đẻ xuống hố lửa. Một người vì tám trăm đồng mà nhẫn tâm vứt bỏ cả cháu ruột mình. Nhà họ Khương đúng là tích đủ nghiệp chướng rồi!

 

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ông là chủ nhà, thể nào cũng bị người ta chỉ trỏ đến thối lưng.

 

Ông đã làm cả đời ở Nhà máy Cơ khí Tần Xuyên, thể diện tích góp cả đời xem như mất sạch.

 

Đám con cháu trong nhà hiện tại còn đang đi học, mấy năm nữa cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng — Nếu mang tiếng xấu thế này, còn nhà tử tế nào muốn kết thông gia với nhà họ Khương chứ?

 

Khương Đại Hữu gõ mạnh điếu cày vào tường rào trong sân, mắt trợn trừng nhìn Hứa Linh Chi:

 

“Bà đừng mơ tới chuyện giữ công việc nữa! Ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Từ đi làm thủ tục nhận việc. Tiền nhà bà con bên ngoại đưa, mau đem trả lại ngay!”

 

“Vậy còn cháu họ tôi thì sao? Nó đang chờ nhận công việc này để đi xem mặt đấy!”

 

Bên nhà mẹ đẻ của bà ta đã vét sạch của cải rồi còn phải vay mượn thêm mới đủ tám trăm đồng, Hứa Linh Chi thật sự không nỡ mất số tiền này.

 

“Thằng hai, thằng ba cộng lại có đến sáu đứa con. Lương bổng của tụi nó chẳng đáng bao nhiêu, con cái thì học hành, ăn uống, mai mốt còn phải cưới vợ, cái gì cũng cần tiền.

 

“Giờ ông nghỉ hưu rồi, trong nhà cũng mất đi một khoản thu nhập lớn.

 

“Chi bằng đưa công việc đó cho cháu họ tôi, còn hơn để cho Khương Từ.”

 

“Nhà họ Khương này còn chưa đến lượt bà lên tiếng.”

 

Khương Đại Hữu là người rất coi trọng danh dự, trong nhà đã có cháu ruột chờ để thế chỗ, ông tuyệt đối không làm chuyện bán việc.

 

Ông tức đến mức không muốn nói thêm với Hứa Linh Chi lời nào.

 

Thấy tám trăm đồng sắp đến tay lại bay mất, Hứa Linh Chi chỉ còn biết trút giận lên con dâu cả:

 

“Cô còn không mau đi nấu cơm? Muốn để mẹ chồng cô c.h.ế.t đói chắc?”

 

Lâm Uyển im lặng xoay người đi vào bếp, chỉ cần con gái không phải xuống vùng sâu vùng xa, chịu bao khổ cực, thì bao nhiêu uất ức Lâm Uyển cũng nhẫn nhịn được.

 

Lâm Uyển có thể chịu đựng, nhưng Khương Từ thì không muốn mẹ phải chịu nữa.

 

Cô lập tức kéo tay mẹ đang định đi nấu cơm lại:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c2-2.html.]

“Ông nội, mẹ con không phải là người giúp việc trong nhà. Mẹ cũng có việc làm, cũng kiếm tiền như ai, cớ gì toàn bộ việc nhà đều đổ lên đầu mẹ con?

 

“Hôm nay mẹ con sẽ không nấu cơm nữa, bà nội muốn ăn thì tự đi mà nấu.”

 

“Còn muốn để mẹ chồng phải hầu con dâu à? Đúng là trời sắp sập rồi!”

 

Hứa Linh Chi không phải thiên vị hai cô con dâu còn lại, mà là vì Lâm Uyển nấu ăn quá ngon.

 

Ngay cả món rau xào bình thường Lâm Uyển cũng làm ra hương vị đặc biệt.

 

Cả nhà ăn quen cơm mẹ Khương Từ nấu, nên dần dần không ai muốn ăn cơm người khác nấu nữa.

 

Vì thế suốt mười mấy năm qua, bữa tối của cả nhà đều là do một tay Lâm Uyển lo liệu.

 

Ngày mai nhận được công việc rồi, Khương Từ dự tính sẽ dọn ra ngoài sống với mẹ.

 

Cô không muốn mẹ phải tiếp tục làm bánh bao, nấu cơm hầu hạ cả đại gia đình này thêm một ngày nào nữa.

 

“Vậy thì cả nhà cùng nhịn đói đi.”

 

Khương Từ không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước.

 

“Ông nội, mẹ con đã nấu cơm tối suốt mười bảy năm, hôm nay chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi lấy một ngày sao?”

 

Hứa Linh Chi định mở miệng mắng chửi, nhưng bị Khương Đại Hữu trừng mắt đe dọa:

 

“Trước khi con dâu cả về nhà, tôi thấy nhà này cũng đâu ai c.h.ế.t đói. Bà đi vo gạo nấu cơm đi, đợi vợ thằng hai với vợ thằng ba về thì kêu tụi nó vô bếp phụ một tay.”

 

Khương Đại Hữu nhìn thấy cháu gái vẫn đang mặc đồ bệnh nhân, liền lên tiếng:

 

“Tiểu Từ, con đi thay đồ đi. Sáng mai theo ông đến Nhà máy Cơ khí làm thủ tục nhận việc.”

 

...

 

“Cố Thanh Xuyên, cậu có thể về rồi.”

 

“Có thể về rồi?”

 

Cố Thanh Xuyên ban đầu đã không còn chút hy vọng nào.

 

Anh đưa Khương Từ vào bệnh viện, bà bác cả liền chỉ vào Khương Từ đang hôn mê, nói anh giở trò đồi bại.

 

Bởi vì anh là “sói con nhà địa chủ”, người ta chẳng thèm hỏi han gì, lập tức áp giải anh đến đồn công an.

 

Rồi Hứa Linh Chi đến, một mực khẳng định Khương Từ bị anh làm nhục, yêu cầu công an đưa anh vào tù.

 

Người duy nhất có thể chứng minh anh vô tội thì vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cố Thanh Xuyên đè nén nghi ngờ trong lòng, hỏi:

 

“Đồng chí, chẳng phải lúc nãy các anh còn nói sẽ giam tôi lại sao?”

 

Nữ cảnh sát đã hủy hồ sơ vụ án của Cố Thanh Xuyên — chàng trai này vốn là người làm việc tốt, vậy mà lại bị vạ lây.

 

Nếu thật sự bị định tội lưu manh, nhẹ nhất cũng phải lĩnh án hai mươi năm tù.

 

“Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cô gái mà cậu cứu đã tỉnh lại rồi, vừa rút kim truyền là chạy thẳng đến đây làm chứng cho cậu.

 

“Mau về nhà đi, trời tối đen rồi, người nhà cậu chắc đang lo lắm.”

 

Cô vừa nói vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, đưa áo khoác trong tay cho anh:

 

“Cái này là cô gái ấy mang đến, bảo bên ngoài lạnh, dặn cậu lúc về nhớ mặc vào.”

 

Cô ấy… tỉnh rồi?

 

Tim Cố Thanh Xuyên khẽ run lên — không biết cô có phát hiện ra, chính vì có người đã đẩy cô từ phía sau, mới khiến cô lăn xuống sườn núi?

 

Anh phải đi nhắc nhở cô một tiếng, cẩn thận với kẻ đã định hại cô.

Loading...