Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C15.5

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:01:55
Lượt xem: 2,874

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chú Tôn, sao trễ thế này mà cậu lại đến?” Khương Từ pha trà: “Chú Tôn, đây là trà Vân Vụ năm nay cháu tự hái được, cháu giữ lại một ít, pha cho cậu một tách nếm thử.”

 

“Tốt lắm, tốt lắm.” Tôn Trường Thuận nhấp một ngụm, vị trà hậu ngọt đậm đà, không phải loại trà thường ngoài thị trường có thể so sánh, bảo sao ông cụ quý như vàng, chẳng nỡ mang ra mời người khác.

 

“Mẹ cháu đâu?”

 

“Ở nhà chú hai Thôi bàn chuyện chi tiết hôn lễ, chắc về trễ một chút.” Khương Từ hỏi: “Chú đến có việc gì sao?”

 

“À là thế này.” Tôn Trường Thuận đặt tách trà xuống: “Quý Lai Phượng đến đồn công an, nói lần trước xã điều động người lên núi hái hạt dẻ, cô ấy thấy có người đẩy cháu, nên cháu mới ngã xuống sườn đồi. Chú tới để hỏi cháu lại cho rõ tình hình.”

 

Về việc tại sao lúc đó Quý Lai Phượng không nói mà bây giờ mới đứng ra, cô ấy bảo là sợ bị trả thù. Còn giờ Tiểu Từ đã là con gái của Thôi Bình Châu, dĩ nhiên không ai dám quay lại hãm hại cô ấy là người làm chứng.

 

“Quý Lai Phượng có nói thấy rõ ai là người đẩy cháu không?” Khương Từ nhớ lại — hôm đó Quý Lai Phượng đâu có mặt, sao cô ta biết Khương Hồng Vũ là người đẩy mình?

 

“Cô ấy nói đứng quá xa nên không thấy rõ mặt, chỉ thấy vóc dáng là một người phụ nữ.” Tôn Trường Thuận vội hỏi: “Thật sự có người đẩy cháu à?”

 

“Chú Tôn, đúng là cháu bị người ta đẩy xuống sườn đồi.”

 

“Vậy sao lúc đó cháu không đến đồn công an báo án?” Tôn Trường Thuận giận dữ nói: “Loại người độc ác như vậy, đã hại cháu một lần thì nhất định sẽ có lần hai, cháu là con bé ngốc, sao không nói sớm hả?”

 

Quý Lai Phượng thì sợ bị trả thù, nhưng Tiểu Khương Từ thì sợ gì chứ? Nếu ông Khương biết có kẻ hại cháu gái mình, chắc chắn sẽ liều mạng với người ta.

 

Nói ra thì sao? Không chứng không cứ, người ta cũng sẽ chối sạch, thậm chí còn quay lại đổ tội ngược. Nhưng hiện tại thời cơ vừa đúng, có thể nói ra rồi.

 

Khương Từ cười khổ: “Chú Tôn, cháu biết phải nói thế nào đây? Hôm đó sau khi lạc đoàn, cháu đi cùng với cô cháu, Khương Hồng Vũ. Lúc cháu lăn xuống sườn núi, sau lưng cháu chỉ có cô ấy thôi... Cháu mà đi báo án, có ai tin không?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôn Trường Thuận: “……” Vốn dĩ luôn bình tĩnh, giờ tay anh cũng bắt đầu run lên — Khương Hồng Vũ? Biểu hiện hoảng loạn của cô ta tối nay, cộng thêm lời của Khương Từ vừa rồi, khiến anh gần như chắc chắn người đẩy Khương Từ chính là Khương Hồng Vũ.

 

Tại sao chứ? Sao lại đẩy chính cháu ruột của mình?

 

Tôn Trường Thuận lắp bắp: “Tiểu Từ, chú... chú đi trước nhé... Chú phải đi tìm lại những người hôm đó cùng vào rừng... Chú sẽ điều tra thêm lần nữa.”

 

“Vâng.” Khương Từ tiễn anh ra tới cửa: “Chú, chú sẽ xử lý công bằng, đúng không?”

 

“Chú... sẽ.”

 

 

“Anh Xuyên, thằng Lưu Tiểu Trụ tối nay lén lút ôm theo một bọc đồ quay về, bị em bắt gặp. Chắc chắn nó định lén mang hàng ra chợ Hắc Thủy bán, phá vỡ quy củ của bọn mình, phải dạy cho nó một trận.”

 

Khương Đại Sinh đối với loại người không tuân thủ quy tắc thì ra tay không nương tay. Mấy tên lưu manh vô lại quanh vùng đều bị anh thu phục ngoan ngoãn.

 

Anh lại coi thường Lưu Tiểu Trụ rồi.

 

“Đồ đâu?” Cố Thanh Xuyên không tin tên vặt vãnh đó dám gan to như vậy: “Đưa tôi xem thử.”

 

Khương Đại Sinh còn chưa kịp mở ra, anh lấy từ trong tủ ra một bọc vải gấm xanh lục: “Chính là cái này, xem thử bên trong có gì mà khiến Lưu Tiểu Trụ căng thẳng đến thế.”

 

Cố Thanh Xuyên xé bọc ra, bên trong là một hộp thiếc to bằng bàn tay. Anh mở nắp hộp, bên trong là hai vé xem phim đã qua sử dụng, là mười năm trước anh dẫn Tiểu Khương Từ bảy tuổi đi xem phim, mấy tấm vé này mà cô nhóc còn giữ đến tận giờ sao?

 

Cố Thanh Xuyên nghiến răng ken két — Lưu Tiểu Trụ đã trộm đồ của Khương Từ? Giờ anh chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên cặn bã đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c15-5.html.]

Một cây bút máy Pelikan, là cây bút mà ông nội anh mang về từ thời du học, sau này anh tặng lại cho Khương Từ. Cả hai còn khắc một chữ “Xuyên” và một chữ “Từ” lên nắp bút. Tay anh run đến mức không mở nổi nắp bút nữa.

 

Phía dưới còn có một lớp vải nhung đen. Khi anh lật lên xem rõ bên trong là gì, Cố Thanh Xuyên liền cắn môi đến bật máu: “Lưu Tiểu Trụ đâu rồi!”

 

Nếu tên đó dám động vào những thứ trong bọc này...

 

“Nó đang ngồi xổm dưới gầm cầu, anh chưa cho lệnh thì nó nào dám đi.” Khương Đại Sinh tò mò: “Vé xem phim, bút máy, phía dưới là cái gì mà khiến anh nổi giận vậy? Cho tôi xem với.”

 

Anh vừa đưa tay định kéo ra xem thì bị Cố Thanh Xuyên bẻ quặt tay ra sau, đẩy ra ngoài: “Xem cái gì mà xem? Không phải thứ cậu được phép nhìn.”

 

“Anh nhìn được sao em lại không nhìn được?” Khương Đại Sinh vừa xoa cánh tay ê ẩm vừa càng thêm tò mò. Ngay cả anh còn không được nhìn, nếu Lưu Tiểu Trụ dám xem qua thì chẳng phải toi đời rồi sao?

 

Dưới cây cầu đá, nước đã rút đến mức chỉ còn rộng vài mét, Lưu Tiểu Trụ trong lòng mắng thầm hôm nay thật xui xẻo. Lần đầu làm chuyện xấu đã bị Khương Đại Sinh bắt được, lại còn rơi vào tay Cố Thanh Xuyên nữa.

 

Tất cả là do bị Khương Hồng Vũ dụ dỗ, nói dùng cách này chắc chắn sẽ cưới được Tiểu Khương Từ. Chú của hắn, Lưu Nhị Trụ, năm xưa cũng dùng cách đó để cưới được thím hai Quý Lai Phượng. Hắn biết Khương Từ sắp trở thành con gái của Thôi Bình Châu, mà như vậy chính là vị hôn thê của Cố Thanh Xuyên...

 

Ban đầu hắn không dám, nhưng Tiểu Khương Từ quá xinh đẹp, khiến đầu hắn mụ mị. Hắn nghĩ chỉ cần cưới được cô, c.h.ế.t cũng cam lòng. Nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như muốn g.i.ế.c người của Cố Thanh Xuyên, hắn lại đột nhiên thấy sống vẫn tốt hơn.

 

“Đã xem đồ trong bọc chưa?” Cố Thanh Xuyên đá một cú làm hắn lăn vào đống bùn nhão.

 

“Chưa xem, thật sự chưa xem.” Lưu Tiểu Trụ vội bò dậy, không màng đến bùn đất dính đầy mặt: “Em còn chưa kịp về tới nhà thì đã bị anh Đại Sinh chặn lại, rồi đồ bị giao cho anh luôn, em thật sự chưa kịp mở ra.”

 

Lưu Tiểu Trụ âm thầm mừng vì mình chưa mở ra xem. Với ánh mắt lúc này của Cố Thanh Xuyên, nếu hắn mà đã xem, chắc phải nằm bẹp trên giường ba tháng.

 

Cố Thanh Xuyên thả lỏng nắm tay, lạnh giọng hỏi: “Ai đưa cho mày?”

 

“Khương…” Lưu Tiểu Trụ nhớ tới lời Khương Hồng Vũ đã dặn đi dặn lại — phải cắn chặt miệng nói là Khương Từ đưa cho, nhưng câu đó sao qua nổi mắt Cố Thanh Xuyên, nói ra sợ rằng nửa năm không xuống giường được.

 

Mạng sống quan trọng hơn, nên hắn quyết định nói thật: “Là Khương Hồng Vũ đưa cho em.”

 

Lại là Khương Hồng Vũ? Cố Thanh Xuyên gần như đã đoán ra bảy tám phần: “Lúc cô ta đưa đồ, đã nói gì với mày?”

 

Những lời đó mà nói ra thì thể nào cũng bị đánh tơi bời, Lưu Tiểu Trụ lắp ba lắp bắp nói: “Anh Xuyên, những lời đó đều là Khương Hồng Vũ nói, em chỉ lặp lại thôi, anh nghe rồi đừng đánh em nhé.”

 

“Nói!”

 

“Khương Hồng Vũ nói, trong cái bọc đó toàn là đồ của Tiểu Khương Từ, cứ nói là mấy thứ này do Tiểu Khương Từ tặng cho em. Đến nửa đêm, cô ta sẽ dẫn chồng là Tôn Trường Thuận tới, đích thân đứng ra làm chứng rằng cháu gái cô ta có quan hệ nam nữ lăng nhăng…”

 

Khương Đại Sinh nghe tới đây đã không chịu nổi nữa, anh cũng họ Khương, tính theo vai vế thì Tiểu Khương Từ là em họ anh, lập tức xông lên cho Lưu Tiểu Trụ một trận đòn nhừ tử.

 

Lưu Tiểu Trụ bị đánh đến kêu rống: “Đâu phải em nói, là Khương Hồng Vũ nói mà!”

 

Cố Thanh Xuyên nhắm mắt lại, khi mở ra ánh mắt đầy sát khí: “Đại Sinh, cậu ở lại trông thằng Lưu Tiểu Trụ này, tôi quay lại ngay.”

 

Khương Đại Sinh cũng không dám hỏi, đợi Cố Thanh Xuyên rời đi liền đá Lưu Tiểu Trụ mấy cái thật mạnh: “Không muốn sống nữa à? Dám nhắm vào Tiểu Khương Từ.”

 

Lưu Tiểu Trụ bị gió lạnh thổi qua, đầu óc tỉnh táo hẳn, trong lòng hối hận vô cùng — tại sao lại đi tin lời Khương Hồng Vũ cơ chứ.

 

Nửa tiếng sau, Cố Thanh Xuyên quay lại, tay vẫn cầm bọc vải gấm xanh lục, nhưng bên trong đồ đã bị anh đổi hết, thay vào đó là mấy món đồ cá nhân của Khương Hồng Vũ.

 

Cố Thanh Xuyên nghiến từng chữ: “Bọc đồ này mang về, không được mở, không được xem. Đợi Khương Hồng Vũ dẫn người tới tìm cậu, cậu phải cắn răng nói rằng cái bọc này là do chính tay Khương Hồng Vũ đưa cho cậu, những chuyện khác, một câu cũng không được nói thêm.”

 

Anh đá một cái vào người Lưu Tiểu Trụ đang ngơ ngác: “Nghe rõ thì cút ngay cho tôi!”

Loading...