Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C15.4
Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:01:37
Lượt xem: 2,673
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Tuyết Như nói Mai Bảo Anh muốn gặp cô: “Không phải vì chuyện lần trước, mẹ tôi tìm cô vì việc khác, tốt nhất cô nên đến bệnh viện một chuyến. Nếu để bà ấy tới tìm cô, chẳng phải cô còn bị động hơn sao?”
Chồng của Khương Hồng Vũ là công an ở đồn khu phố, đây là khu tập thể của gia đình cảnh sát, nếu Mai Bảo Anh đến đây thì quá lộ liễu rồi.
“Mẹ, ai tới nhà mình vậy?” Con trai cả của Khương Hồng Vũ tỉnh giấc, cậu bé bảy tám tuổi chân trần đứng trong phòng khách, dụi đôi mắt còn ngái ngủ hỏi.
“Là bà Tề dưới lầu mang bánh chẻo tới, sáng mai nhà mình ăn bánh chẻo nhé.” Khương Hồng Vũ đẩy con trai vào phòng: “Ngủ đi, mai còn phải đi học.”
Tắt đèn phòng khách, Khương Hồng Vũ lần mò trong bóng tối cùng Đàm Tuyết Như rời khỏi nhà, đến trước cổng bệnh viện quân đội, Đàm Tuyết Như nói: “Mẹ tôi ở phòng đơn tầng sáu, tôi không vào đâu.”
Bà già đó tìm Khương Hồng Vũ chắc chắn không có chuyện gì tốt, càng dính vào càng nguy hiểm. Thôi Bình Châu là người biết nhẫn nhịn, nhẫn mười mấy năm đến một lần bùng phát đã lật đổ được chỗ dựa lớn nhất của mẹ chồng cô — Thôi Viễn Sơn. Cô ta không dám đắc tội với loại người như vậy.
Cô còn có con, còn có chồng. Trong đêm tối, nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của Thôi Bình Châu khi nhìn cô, Đàm Tuyết Như không khỏi rùng mình một cái. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đến đại viện nhà họ Thôi.
Người giúp việc mở cửa, có chút khó hiểu — Thôi Bình Châu đã cho phép Đàm Tuyết Như mang hết đồ đạc cá nhân rời đi, sao còn quay lại?
“Tôi có chuyện gấp muốn gặp anh hai.” Đàm Tuyết Như lắp bắp, rồi đẩy người giúp việc sang một bên, xông thẳng vào thư phòng của Thôi Bình Châu.
Thôi Bình Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng: “Cô hãy cân nhắc kỹ lời mình định nói. Nếu năm đó lão tam không dùng thân mình bảo vệ bài vị của mẹ tôi, cô tưởng giờ cô còn có thể bình yên tung tăng bên ngoài à?”
Sắc mặt Đàm Tuyết Như lập tức tái nhợt. Năm đó khi mẹ của Thôi Bình Châu được đưa đi mai táng, Mai Bảo Anh cố ý làm nhục người con trai đã bị tàn phế của mình, bắt ép lão tam đi cùng đến linh đường. Nửa đêm, linh đường bốc cháy, Thôi Bình Châu không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn bài vị mẹ mình sắp bị lửa nuốt chửng. Chính lão tam đã lao vào, ôm bài vị vào lòng, cõng cả Thôi Bình Châu thoát khỏi ngọn lửa.
Cũng vì chuyện đó, Mai Bảo Anh càng ghét bỏ lão tam như khúc gỗ ngu đần, nên tất cả mọi việc đều sai Đàm Tuyết Như — cô con dâu — đi truyền lời.
Sau khi Thôi Viễn Sơn bị đưa vào viện dưỡng lão, Mai Bảo Anh mất chỗ dựa, ngay cả cổng đại viện cũng không vào nổi. Lão tứ thì đang nằm viện, chỉ còn cô ta và chồng là vẫn còn lành lặn. Tất cả đều là do Thôi Bình Châu nể mặt lão tam mà để lại cho hai vợ chồng một con đường sống.
Đàm Tuyết Như nói: “Anh hai, em cũng có gia đình, có con nhỏ. Em nói hết với anh rồi, anh có thể sắp xếp cho chồng em một công việc ở quê em được không? Để bọn em về quê sống.”
…
“Bà lại muốn tôi hại Khương Từ lần nữa? Tôi dựa vào cái gì phải tiếp tục giúp bà?” Khương Hồng Vũ vừa nghe kế hoạch của Mai Bảo Anh liền lắc đầu liên tục: “Lần trước tôi đồng ý là vì hai người họ chỉ là mẹ góa con côi chẳng có ai dựa vào. Bây giờ Lâm Uyển và Thôi Bình Châu đã đăng ký kết hôn, tôi không dám đâu.”
Khương Hồng Vũ nhìn bọc đồ gồm vài món đồ lót, hai vé xem phim đã qua sử dụng, và một cây bút máy: “Bà muốn tìm một tên lưu manh vu khống Khương Từ có quan hệ lăng nhăng với người ta, sao không bảo con dâu bà đi?”
“Cô là cô ruột của nó, chính cô đứng ra tố cáo thì người ta mới tin.” Mai Bảo Anh siết chặt điểm yếu của Khương Hồng Vũ: “Cô đã nhận của tôi hai nghìn đồng, nếu tôi nói cho cha cô biết, cô cũng sẽ bị đánh chết.”
Nếu ông Khương biết con gái mình nhận tiền của người ta để đẩy đứa cháu gái yêu quý nhất của ông, ông chắc chắn sẽ không tha cho bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c15-4.html.]
Khương Hồng Vũ luôn ghen tị với Khương Từ — cô ta mới là con gái ruột của ông cụ Khương, vậy mà tại sao cha lại đối xử tốt với đứa cháu gái kia hơn?
“Không, bà không được nói với cha tôi.” Khương Hồng Vũ đổ mồ hôi lạnh, thôi thì thà đồng ý với Mai Bảo Anh: “Nhưng đây là lần cuối cùng, sau này tôi không dính vào mớ rắc rối nhà bà nữa.”
Khương Hồng Vũ cầm bọc vải gấm xanh lục, quay đầu rời đi. Trên đường đi cô ta luôn thấp thỏm bất an. Mở cửa bước vào nhà mới phát hiện đèn vẫn còn sáng — chồng cô ta đã về rồi.
“Không phải anh trực đêm sao?” Khương Hồng Vũ vội nhét bọc đồ vào trong rương: “Sao giờ này lại về rồi?”
“Về thay bộ đồ, lát nữa anh tới Khúc Thủy Kiều tìm Tiểu Từ để hỏi thăm một chút.”
Tôn Trường Thuận vào nhà xem hai đứa nhỏ, thấy cả hai đã ngủ say, liền khép cửa lại rồi nói:
“Quý Lai Phượng đã đến đồn công an khai tên thật, nói rằng hôm đó lên núi đã thấy có người đẩy Tiểu Từ, nên cô bé mới bị ngã xuống sườn đồi. Cục trưởng rất coi trọng vụ này, đã giao cho tôi đích thân theo dõi vụ án.”
“Là Quý Lai Phượng? Lời cô ta nói đáng tin sao? Cô ta là vì thù em năm xưa vạch trần chuyện cô ta với Lưu Nhị Trụ lén lút vụng trộm, bây giờ mới tìm cách trả đũa, cô ta đang cố tình vu khống em!” Khương Hồng Vũ vừa nghe tên Quý Lai Phượng liền không cần suy nghĩ đã bật ra ngay.
Cái con đàn bà Quý Lai Phượng đó, hơn mười năm trước cũng từng được người ta làm mối cho Tôn Trường Thuận, đúng lúc đó Khương Hồng Vũ cũng được mai mối với anh.
Khi ấy, Tôn Trường Thuận để ý tới Quý Lai Phượng.
Nhưng Khương Hồng Vũ quá thích Tôn Trường Thuận, anh lúc đó mới xuất ngũ, chuyển ngành làm cảnh sát khu phố, cao ráo, tuấn tú, đã lập tức khiến cô xiêu lòng.
Cô chạy đi tố cáo Quý Lai Phượng có quan hệ mờ ám với một tên du côn, nhà họ Tôn lập tức quyết định đính hôn với nhà họ Khương. Vì chuyện này mà ông Khương giận cô thấu xương, cho rằng cô có nhân phẩm xấu, chỉ vì mấy bộ quần áo mà phá hủy danh tiếng của một cô gái khác, lại đúng vào lúc người ta đang được mai mối. Bao năm qua, ông Khương gần như không đoái hoài gì đến cô.
Tôn Trường Thuận làm cảnh sát hơn mười năm, cảnh giác rất cao, lời của Khương Hồng Vũ vừa nói liền khiến anh sinh nghi: “Không ai nói là em đẩy Tiểu Từ cả…”
Khương Hồng Vũ: “……”
Là cô sơ suất rồi, vừa nghe thấy tên Quý Lai Phượng đã mất bình tĩnh, trong lòng lại có tật giật mình, hôm nay còn bị Mai Bảo Anh gọi tới dặn dò chuẩn bị làm chuyện xấu thêm lần nữa, thế là tự cô tự vả mình.
“Không, em tưởng là Quý Lai Phượng đang đổ oan cho em chứ. Anh biết mà, sau khi mình cưới nhau, cô ta bị ép gả cho Lưu Nhị Trụ, sau đó Lưu Nhị Trụ chết, cô ta thành góa phụ, tất nhiên ôm hận trong lòng với em, em cứ tưởng lần này cô ta lại vu oan giá họa cho em.”
Tôn Trường Thuận nhìn thẳng vào ánh mắt trốn tránh của cô, trong lòng lạnh đi một nửa, không nói gì thêm mà quay người bước ra khỏi cửa.
Khương Hồng Vũ hoảng rồi, tất cả đều do con nha đầu c.h.ế.t tiệt Khương Từ. Lúc nó ngã xuống sườn núi sao lại không c.h.ế.t luôn đi chứ. Ban đầu cô ta còn đang do dự có nên làm chuyện Mai Bảo Anh giao hay không, vậy mà lại lỡ miệng trước mặt chồng. Cô ta lập tức quyết định, lấy bọc đồ trong rương rồi rời khỏi nhà.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
…