Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C15.3

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:01:19
Lượt xem: 2,684

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi Bình Châu và tộc trưởng nhà họ Thôi nhanh chóng định được ngày cưới, mồng sáu tháng mười là ngày tốt để thành thân. Sính lễ được đưa tới đại viện nhà họ Khương như không cần tiền, hàng xóm láng giềng người thì ngưỡng mộ, người thì ghen tị, cũng không ít kẻ bàn ra tán vào.

 

Không ngoại lệ, tất cả đều cười nhạo Khương Quốc Trụ — có một người vợ xinh đẹp như thế mà không biết giữ, người ta quay đầu lại là cưới được một sĩ quan quân đội. Ông cụ Khương không bênh con trai mà lại giúp con dâu cũ, chuyện này trở thành đề tài bàn tán rôm rả của người dân Tần thành.

 

Gia đình Khương Quốc Trụ vẫn ở trong nhà khách, đến cả nhân viên phục vụ cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt giễu cợt. Khương Quốc Trụ không chịu nổi, lần đầu nổi cáu với Khang Quế Hương: “Bảo cô đi thuê nhà, sao mấy ngày rồi vẫn chưa tìm xong? Biết cô vô dụng thế này, tôi đã chẳng quay về Tần Thành làm gì!”

 

Khang Quế Hương đang gọt lê, đưa đến trước miệng Khương Quốc Trụ: “Ăn miếng lê cho hạ hỏa đi, thuê nhà thì tốn kém quá, sắp tới cái sân nhỏ của Khương Từ sẽ trống, chúng ta có thể dọn vào đó ở.”

 

“Cô đừng có mơ nữa.” Khương Quốc Trụ uể oải nói: “Ba tôi đã quyết định gả Lâm Uyển từ nhà, tức là không định nhận tôi là con nữa rồi, sao có thể đưa căn nhà đó cho tôi? Còn nữa, đám cưới của Lâm Uyển sẽ được tổ chức linh đình, chúng ta thì đừng bày tiệc làm gì nữa, tôi không chịu nổi mất mặt như thế.”

 

Khang Quế Hương cười khẩy, thở dài cũng chẳng ích gì, cô ta khinh thường người đàn ông trước mặt, đến lúc quan trọng lại chẳng dựa vào được, vẫn là phải dựa vào chính mình: “Đám cưới của Lâm Uyển với Thôi Bình Châu chưa chắc tổ chức được đâu, chưa chắc đã khiến anh mất mặt, cứ yên tâm mà đi đặt tiệc đi.”

 

“Làm sao cô chắc chắn như vậy?”

 

Bởi vì cô đã đi tìm Mai Bảo Anh, giao cho bà ta một bọc đồ và một bức thư. Những chuyện bẩn thỉu của Mai Bảo Anh kiếp trước cô đã rõ như lòng bàn tay, người đàn bà đó lần này chịu thiệt hại lớn như thế, nhất định sẽ trả đũa.

 

Trong phòng bệnh dành cho cán bộ của bệnh viện quân y, mặt Mai Bảo Anh bị khâu bảy tám mũi, quấn băng kín mít như cái bánh chưng. Một y tá nhỏ bước vào, đưa cho bà một bọc đồ được gói bằng vải gấm màu xanh lục: “Bà Mai, có người gửi bọc đồ này tới, nói là quần áo sạch để thay, còn có một bức thư nữa.”

 

Người giúp việc ở nhà đều là người của Thôi Bình Châu, không ai tử tế đến mức mang đồ tới cho bà. Mai Bảo Anh nhận lấy, hỏi: “Người đó đâu?”

 

“Đặt đồ xong thì đi rồi.”

 

Mai Bảo Anh mở bọc ra, bên trong là mấy món đồ lót, vừa nhìn đã biết là của con gái trẻ tuổi, chẳng hợp với một bà già như bà chút nào, trong lòng trào lên cơn tức — ai đang giỡn mặt bà đây! Bà nhặt lấy bức thư đặt trên giường, phong bì không đề chữ, bà xé ra lấy giấy bên trong.

 

Không nhìn ra được là nét chữ của ai, nhưng nội dung bức thư khiến bà kinh hoàng đến há hốc mồm, Mai Bảo Anh lập tức nhắm chặt mắt lại.

 

Người viết thư biết rất rõ bà ta đã làm thế nào để leo lên được vị trí vợ của Thôi Viễn Sơn.

 

Tay Mai Bảo Anh run rẩy dữ dội. Năm đó, bà ta làm hộ lý chăm sóc cho vợ Thôi Viễn Sơn, sau một năm, Thôi Viễn Sơn dần nảy sinh tình cảm với bà, hứa hẹn rằng chờ vợ mất sẽ cưới bà vào cửa. Sau đó, bà bắt đầu lần lượt thay thuốc của người phụ nữ kia, làm bệnh tình chuyển nặng nhanh chóng. Đến lúc người đó tắt thở, bà liền chạy vào phòng ngủ của Thôi Viễn Sơn.

 

Sáng sớm hôm sau, Thôi Viễn Sơn phát hiện vợ mình đã qua đời trong đêm, còn bản thân thì đã làm ra chuyện như thế. Những năm về sau, ông không dám đối diện với đứa con trai bị tàn phế, mọi tình thương đều dồn hết cho người con trai út.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c15-3.html.]

Chuyện này tuyệt đối không thể để Thôi Bình Châu biết được…

 

Mai Bảo Anh vội chạy sang phòng bệnh bên cạnh, nhìn đứa con trai cưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Nếu tên tàn phế đó biết bà ta từng thay thuốc của mẹ ruột nó, chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bà không chút do dự.

 

“Mẹ, sao mẹ lại xuống giường rồi?” Con dâu thứ ba của Mai Bảo Anh, Đàm Tuyết Như, bước vào. Lần này cô ta mang theo quần áo sạch và đồ dùng cá nhân cho bà.

 

“Cô đi tìm Khương Hồng Vũ tới đây cho tôi.” Mai Bảo Anh lạnh nhạt ra lệnh.

 

Đàm Tuyết Như tuy là sợ bà mẹ chồng này, nhưng giờ thì không muốn đi: “Mẹ à, ba đã ngã rồi, không thể chống lưng cho chúng ta nữa. Nếu anh hai biết chúng ta từng đi tìm Khương Hồng Vũ, e là mọi chuyện trước đây cũng bị khui ra hết, hay là thôi đi ạ.”

 

Trước giờ cô ta đâu có biết anh hai lại lợi hại đến vậy, ông già xưa nay nghiêm khắc nói ngã là ngã, không chừng cái chân của thằng tư cũng là do anh ta đánh gãy.

 

Cô ta nhiều lắm cũng chỉ là người truyền lời, chồng cô ta thì chẳng biết gì hết. Giờ cô sợ rồi, không muốn dính líu vào nữa.

 

Mai Bảo Anh trừng mắt tức giận, làm động đến vết thương trên mặt khiến bà đau đến nhe răng trợn mắt: “Nếu không vì thằng ba và thằng tư, tôi có rơi vào tình cảnh thế này sao? Cô chỉ cần giúp tôi gọi Khương Hồng Vũ tới, những việc sau không cần cô nhúng tay.”

 

Đàm Tuyết Như không dám không nghe lời. Bà già này chỉ lo cho bản thân và đứa con út, còn lão tam chỉ là một cái gánh nặng thì bà ta chẳng hề quan tâm. Còn cô? Trong mắt bà chỉ là một người giúp việc đáng tin để sai vặt mà thôi.

 

Cuối cùng cô ta vẫn đi tìm Khương Hồng Vũ, ban ngày không dám đến, đợi trời tối mới đến khu tập thể dành cho gia đình cảnh sát, gõ cửa nhà Khương Hồng Vũ.

 

Khương Hồng Vũ vừa mới dỗ hai đứa con ngủ xong. Gần đây cô thường bị tức ngực, khó thở, mỗi ngày đều đi ngủ rất sớm. Hôm nay chồng cô trực đêm ở đồn công an, giờ này chắc chắn sẽ không về.

 

Cô mở cửa, nhìn thấy Đàm Tuyết Như đứng ngoài, sắc mặt lập tức sa sầm, lập tức kéo cô ta vào bếp, hạ giọng xuống để không đánh thức hai đứa trẻ: “Cô tới đây làm gì? Không phải đã nói rõ từ nay về sau đừng liên lạc nữa sao? Tôi đã làm theo lời các người, đẩy Tiểu Khương Từ xuống núi, cô ta không c.h.ế.t là do mạng lớn, còn tiền thì tôi tuyệt đối không trả lại.”

 

Khương Từ không chết, đến tận bây giờ vẫn chưa đi báo án, Khương Hồng Vũ đã lo sợ suốt một thời gian dài. Hôm đó có mấy người đều biết cuối cùng cô và cháu gái mình tách đoàn.

 

Ở ngọn đồi nhỏ đó, sau khi đẩy Khương Từ xuống, cô quá hoảng sợ, chưa kịp kiểm tra đã vội quay lại nhập vào đoàn người hái hạt dẻ.

 

Chị dâu Lưu thấy cô quay về một mình còn hỏi sao Tiểu Từ không cùng về.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô đã nói dối rằng Tiểu Khương Từ bướng bỉnh, muốn đi sâu hơn vào rừng tìm nhân sâm rừng. Ai cũng biết Tiểu Khương Từ có khả năng nhận đường rất tốt, sẽ không bị lạc, nên chị Lưu cũng không hỏi thêm nữa.

 

Nếu điều tra kỹ, cô chính là nghi phạm lớn nhất. Khương Hồng Vũ đã tính cả rồi — cô là cô ruột của Khương Từ, cho dù Khương Từ có báo án thì cũng chẳng ai nghi ngờ cô, chỉ cần cắn răng không nhận là được.

Loading...