[Thập Niên 80] Tôi Không Phải Trạm Thu Hồi Phế Liệu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-04-08 08:41:22
Lượt xem: 11,536
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tử Ngọc đương nhiên nhìn ra Hoắc Khải và tôi quen biết từ trước.
Cũng đoán được giữa họ chắc chắn có quan hệ gì đó.
Nhưng anh vẫn không chịu nhường đường.
Bởi vì anh có thể thấy rõ, tôi không muốn gặp Hoắc Khải, thậm chí còn cực kỳ chán ghét và bài xích anh ta.
Sắc mặt Hoắc Khải trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói lạnh đi vài phần: “Tri Âm, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chúng ta chẳng có gì để nói cả, những gì cần nói tôi đã nói rõ rồi.”
Tình cảm dành cho Hoắc Khải, sớm đã bị những chuyện ở kiếp trước bào mòn đến chẳng còn lại gì.
Từ những lần anh ta đứng về phía Chu Mạn.
Đến những lần quan trọng, anh ta đều vắng mặt.
Lúc cầu hôn tôi, rõ ràng đã hứa sẽ cùng đi xem phim, nhưng lại dẫn theo Chu Mạn.
Thậm chí sau này, khi tôi mang thai và sinh con, anh ta lại ở bên Chu Mạn tham gia biểu diễn, hai người vui vẻ khiêu vũ.
Chỉ vì Chu Mạn không tìm được bạn nhảy, liền nhờ anh ta giúp đỡ.
Và anh ta đã bỏ mặc tất cả, dù đó là lúc tôi đang đau đớn sinh con.
Tôi suýt mất mạng để sinh đứa trẻ cho anh ta, nhưng anh ta lại ôm ấp người phụ nữ khác, cùng khiêu vũ trong khán phòng sáng rực ánh đèn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sự tức giận và tủi thân của tôi, trong mắt anh ta lại trở thành sự vô lý, cho rằng tôi chỉ đang cố tình gây sự.
Sau đó tôi bị trầm cảm sau sinh, cuối cùng chọn cách nhảy lầu tự vẫn.
Sống lại lần này, tôi chỉ muốn giữ khoảng cách với anh ta.
Không muốn tiếp xúc thêm một chút nào nữa.
“Em chưa từng nói gì với anh cả! Em chỉ lặng lẽ bỏ đi! Hàn Tri Âm, anh không chấp nhận chuyện từ hôn!”
Anh ta nghiến răng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: “Em nói cưới là cưới, nói từ hôn là từ hôn sao?”
Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi biết hôm nay anh ta sẽ không chịu từ bỏ dễ dàng.
Tôi bước ra từ sau lưng Lâm Tử Ngọc: “Đổi chỗ khác đi, nói chuyện ở đây không tiện.”
Nơi này người qua lại đông đúc, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo họ.
Hơn nữa vừa rồi động tĩnh không nhỏ, người vây xem cũng không ít, ai nấy đều chờ xem tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Được.”
Hoắc Khải cũng không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
Anh ta chủ động đi theo hai người, rất nhanh đã đến trước một căn nhà nhỏ trong con hẻm.
“Nơi này là nhà bạn tôi, cô cứ yên tâm nói chuyện. Nếu có chuyện gì thì gọi tôi.”
Lâm Tử Ngọc nhìn tôi.
Ánh mắt anh đầy lo lắng, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, chỉ cố giữ vẻ bình tĩnh.
Nhờ vậy mà tôi cũng có thêm dũng khí.
Người này dù phong thái có chút kỳ lạ, nhưng luôn quan tâm tôi, cũng không bao giờ có ý đồ xấu.
Vì thế, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Tôi và Hoắc Khải bước vào trong phòng.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, thậm chí không thèm liếc anh ta lấy một cái.
Còn Hoắc Khải thì đứng đối diện: “Tri Âm, tại sao em lại rời đi mà không nói một lời nào?”
“Tôi đi xuống nông thôn, đó là chính sách, vốn dĩ tôi phải đi.”
Tôi cười nhạt, giọng nói mang theo sự châm chọc.
17
Hoắc Khải không ngờ tôi lại nói như vậy, trong chốc lát có chút sững sờ, nhưng vẫn vội vàng mở miệng: “Anh không có ý đó.”
“Vậy anh có ý gì?”
Tôi chỉ biết một điều, người này đến đây chắc chắn không phải vì tôi.
Dù sao tôi đã đi rồi, Hoắc Khải mới có thể ở bên Chu Mạn một cách dễ dàng hơn.
Chuyện này cũng đã qua một năm rồi, lẽ nào anh ta vẫn chưa tiến triển gì sao?
“Anh chỉ muốn biết, tại sao em không nói với anh? Anh là vị hôn phu của em mà!”
Anh ta thực sự không thể chấp nhận chuyện tôi rời đi mà không một lời từ biệt.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-toi-khong-phai-tram-thu-hoi-phe-lieu/chuong-9.html.]
“Vị hôn phu? Cha mẹ tôi nói với tôi rằng, một năm trước hai nhà đã chính thức từ hôn rồi, anh cũng đâu có phản đối, đúng không?”
Mỗi tháng tôi đều nhận được thư nhà gửi đến.
Có khi là do cha tôi viết, có khi do ba người anh của tôi viết, cũng có lúc là do mẹ viết.
Họ luôn kể cho tôi nghe mọi chuyện xảy ra ở nhà, như thể tôi vẫn đang sống cùng họ, chuyện gì cũng muốn chia sẻ với tôi.
Nhất là chuyện từ hôn này, họ đã báo cho tôi từ rất sớm.
“Anh phải nghe chính miệng em nói anh mới tin, chuyện này thế nào cũng phải do em tự mình nói với anh, anh mới chấp nhận được!”
Hoắc Khải nhìn chằm chằm tôi.
Anh ta có thể thấy, tôi bây giờ đã rám nắng hơn một chút, nhưng cũng không thay đổi là bao.
Hơn nữa, toàn thân tôi toát ra một cảm giác dịu dàng đặc biệt, hoàn toàn khác với cô tiểu thư tùy hứng, thích gây sự ngày xưa.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, anh ta thực sự không dám tin tôi lại có thể thay đổi nhiều đến vậy.
“Vậy bây giờ tôi nói với anh, là chính tôi muốn từ hôn với anh, anh tin chưa?”
Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi, cứ tiếp tục dây dưa nữa, đến khi về đến thôn thì trời đã tối mất rồi.
Tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này.
Không biết từ khi nào, Hoắc Khải đã trở thành người không đáng để tôi bỏ thời gian ra vì anh ta nữa.
“Tại sao? Anh có chỗ nào không tốt sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?”
Hoắc Khải cảm thấy vô cùng oan ức.
Anh ta căn bản không làm gì có lỗi với tôi.
Nhưng tôi chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ là không thích người đàn ông của mình lúc nào cũng thân thiết quá mức với phụ nữ khác.”
“Càng không thích chồng tương lai của mình cứ mãi tốt với người khác, rồi lại yêu cầu tôi phải rộng lượng.”
Những gì tôi nói, chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Chẳng lẽ tôi có thể nói thẳng ra rằng, vì đã từng c.h.ế.t một lần trong kiếp trước, nên bây giờ không muốn tiếp tục đi vào vết xe đổ hay sao?
Nghe thấy tôi nói vậy, Hoắc Khải lập tức hiểu tôi đang ám chỉ Chu Mạn.
“Anh đã nói rồi, Chu Mạn là em gái của chiến hữu anh, vì cứu anh mà hy sinh, trước khi đi cậu ấy chỉ dặn anh phải chăm sóc em gái cậu ấy…”
“Vậy nếu anh có thể kết hôn với cô ta, chẳng phải có thể chăm sóc cô ta cả đời mà không cần bận tâm nữa sao?”
Tôi cười nhạt, ánh mắt mang theo sự mỉa mai khiến trong lòng Hoắc Khải bùng lên một ngọn lửa giận vô danh: “Ý em là gì? Em cho rằng quan hệ giữa anh và Mạn Mạn không trong sáng sao?”
Tôi cười mà như không, giọng điệu thản nhiên nhưng sắc bén: “Còn nữa, làm ơn sau này đồng chí Hoắc đừng có tùy tiện làm gì tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Tội quấy rối rất phiền phức, tôi sẽ không nương tay đâu.”
Nói xong, tôi xoay người bước đi. Nhưng Hoắc Khải lập tức đưa tay chặn lại: "Tri Âm, chúng ta nhất định phải đến bước đường này sao?"
18
Tôi dứt khoát hất tay Hoắc Khải ra, đưa tay lên tát cho một cái thật vang: “Đồng chí Hoắc, nếu anh không có chuyện gì khác, thì mời anh quay về đi.”
“Giữa tôi và anh đã nói rất rõ ràng rồi, sẽ không có sau này, cũng sẽ không có bất kỳ khả năng nào khác!”
Tôi sớm đã biết, người này không phải là lựa chọn tốt.
Bi kịch của kiếp trước luôn nhắc nhở tôi phải nỗ lực, phải phấn đấu.
Phải không ngừng tiến về phía trước.
Chứ không phải vì một người đàn ông mà dừng lại.
“Không! Không phải như vậy! Nếu em giận vì mối quan hệ giữa anh và Mạn Mạn, thì sau này anh sẽ ít tiếp xúc với cô ta hơn. Nhưng em không thể từ hôn với anh được!”
Anh ta chỉ nhận ra mình thích tôi đến nhường nào sau khi tôi rời đi.
Cũng đến lúc đó, anh ta mới hiểu tôi quan trọng thế nào đối với cuộc đời mình.
Nhưng anh ta lại không tìm được tôi.
Thậm chí phải tốn rất nhiều công sức mới lần mò đến được đây.
Anh ta nghe nói sắp có chuyến thị sát việc xây dựng nhà máy thực phẩm gần đây, thế là tìm cớ đi theo.
Nói là lo lắng, nhưng thực chất là vì muốn tìm tôi.
Công sức bỏ ra không uổng phí, cuối cùng anh ta cũng tìm được.
Nhưng tôi dường như chẳng hề muốn gặp lại anh ta.
“Không cần đâu, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Tôi và anh đã từ hôn, vậy thì không cần phải tiếp tục nữa.”
Tôi lắc đầu, bởi vì bản thân đã suy nghĩ rất rõ ràng.