[Thập Niên 80] Tôi Không Phải Trạm Thu Hồi Phế Liệu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-04-08 08:39:37
Lượt xem: 12,801
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không phải ý đó, chỉ là…”
“Chỉ là cậu đương nhiên nghĩ rằng tôi sẽ làm thế, cho nên cậu mới có thể hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của em gái tôi, đúng chứ?”
Hàn Tri Kỳ cười lạnh, đưa tay định đóng cửa.
Nhưng lúc này, cha tôi liền cất tiếng nói: “Thằng ba, để nó vào đi.”
Dù anh tôi không tình nguyện nhưng cũng không thể không nghe lời cha.
Chỉ có thể miễn cưỡng mở cửa, để Hoắc Khải bước vào.
Hoắc Khải có chút bất an, cổ họng hơi khô khốc, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Nhưng lúc này, anh vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Anh nghĩ, nhà họ Hàn yêu thương tôi như vậy, làm sao có thể để tôi xuống nông thôn được?
Chắc chắn là đã tìm được cách khác.
Nghĩ vậy, ánh mắt anh lóe lên chút khinh thường, nhưng rất nhanh đã thu lại, bước vào trong nhà.
“Bác Hàn, con mang chút quà đến biếu mọi người, tiện thể đến thăm Tri Âm.”
Vừa nói, anh vừa đặt túi quà trong tay lên bàn, bột sữa mạch nha, táo, đào hộp, hai cây thuốc lá, hai chai rượu, và hai hộp trà.
Những thứ này đều là hàng hóa khan hiếm, ở đâu cũng có giá trị.
Mọi khi, dù anh mang đến bao nhiêu, ông cũng đều nhận cả.
Dù gì cũng là tấm lòng của con rể tương lai.
Nhưng lần này, ông chỉ phất tay: “Có công mới nhận lộc. Trước kia nhận quà của con, coi như là đáp lại ân tình gia đình ta từng chăm sóc con.”
Giọng điệu rõ ràng đang phân rõ ranh giới.
Trái tim Hoắc Khải chùng xuống, lo lắng càng lúc càng tăng: “Bác Hàn, ý bác là gì vậy? Sao con nghe không hiểu?”
Anh cảm thấy hơi thở của mình như nghẹn lại, tựa như có một bàn tay đang bóp chặt cổ họng anh.
Anh nhìn chằm chằm cha tôi, mong có thể nhận được câu trả lời từ ông.
Nhưng ông chỉ đẩy túi quà lại trước mặt anh: “Tiểu Hoắc à, bác thực sự không biết con có người trong lòng, vậy nên mới để con đính hôn với Tri Âm.”
“Có lẽ đã khiến con chịu thiệt thòi rồi.”
“Nhưng con đối xử với Âm Âm như thế, cũng coi như hai bên không ai nợ ai. Vậy nên từ nay về sau, con và Âm Âm, không còn liên quan gì nữa.”
12
Hoắc Khải chỉ cảm thấy như có thứ gì đó giáng mạnh vào đầu mình, trước mắt bỗng chốc tối sầm.
“Không... Bác Hàn, ý bác là gì? Con và Tri Âm…”
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn nghẹn lại, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.
Anh cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng như bị khoét đi một mảng lớn.
Ông nhìn anh như vậy, chỉ lặng lẽ cúi mắt, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Anh ba cười lạnh một tiếng: “Giờ còn giả vờ cái gì nữa? Không phải cậu thân thiết với cô Chu Mạn kia lắm sao?“
“Nhà họ Hàn chúng tôi không cần một người con rể vừa ăn trong bát lại vừa dòm trong nồi như cậu.”
“Nói dễ nghe thì là không muốn làm lỡ dở cậu, nói khó nghe hơn chính là cậu không xứng!”
Anh ba tôi vốn đã nén cơn giận trong lòng, hận không thể thẳng tay đ.ấ.m cho Hoắc Khải một cú.
Đứa con út mà nhà họ Hàn yêu thương hết mực, sao đến tay anh ta lại thành không đáng một xu thế này?
Đã vậy, anh ta còn dây dưa không rõ với người phụ nữ khác!
Thật sự hận không thể xé nát anh ta ra!
“Anh... Anh hiểu lầm rồi, Mạn Mạn chỉ là…”
“Mạn Mạn? Nghe thân thiết quá nhỉ?”
Hàn Tri Kỳ cắt ngang lời anh, bước lên chắn trước mặt, chặn mất tầm nhìn của anh: “Cút ngay! Biến khỏi nhà chúng tôi!”
Anh hy vọng bản thân chưa từng quen biết con người này, như vậy thì em gái anh cũng chẳng phải chịu tổn thương nhiều đến thế.
“Không! Tri Âm đâu? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy!”
Hoắc Khải vội vàng nắm lấy cánh tay Hàn Tri Kỳ, ánh mắt nhìn sang mẹ tôi, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu.
Nhưng người phụ nữ vốn luôn ôn hòa này giờ cũng chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Thậm chí còn mang theo chút chán ghét: “Âm Âm đã đi rồi, giờ cậu nói những lời này còn có ích gì?”
Nói xong, bà cũng nghiêng đầu sang một bên, rõ ràng là không muốn nhìn thấy anh.
Hoắc Khải vẫn không chịu từ bỏ: “Đi rồi? Đi đâu?”
“Nếu cậu có quan tâm đến nó thì đã biết nó phải xuống nông thôn rồi, không ở đây nữa!”
“Chuyện mà ai cũng biết, sao chỉ có cậu là không biết? Danh sách đi lao động đã có từ lâu, cậu không nhìn thấy à?”
Hàn Tri Kỳ bĩu môi, không thèm che giấu sự khinh thường, trực tiếp đẩy anh ra cửa: “Sau này đừng đến nữa, nhà họ Hàn không có liên quan gì đến cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-toi-khong-phai-tram-thu-hoi-phe-lieu/chuong-7.html.]
“Bác Hàn! Anh ba gạt con đúng không?”
Hoắc Khải nhất quyết không chịu đi, cứ như dưới chân mọc rễ, đứng lì tại chỗ.
Anh chỉ muốn nghe họ nói rằng tất cả chỉ là đùa thôi.
Rằng Tri Âm sẽ từ trong phòng chạy ra hù anh một trận.
Nhưng không có ai cả.
Ngay cả Hàn Tri Tần và Hàn Tri Ngộ cũng chẳng buồn nhìn anh.
Phải biết rằng, trong nhà họ Hàn, Hàn Tri Ngộ là người tính tình ôn hòa nhất, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười.
Nhưng giờ đây, họ cũng chỉ nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
“Anh hai! Anh nói đi, Tri Âm không có đi, đúng không?”
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, Hoắc Khải vội vàng bám chặt lấy tay áo Hàn Tri Ngộ.
Nhưng Hàn Tri Ngộ lại hất mạnh tay ra: “Đừng gọi tôi là anh hai, tôi chỉ có một người em trai.”
“Cậu đi đi, hôn ước giữa cậu và Tri Âm đã hủy bỏ. Sau này cậu muốn qua lại với Chu Mạn thế nào cũng không liên quan đến chúng tôi.”
“Đến cả tiệc cưới cũng không cần báo, chúng tôi sẽ không đi.”
Mẹ tôi dứt khoát chốt lại mọi chuyện. Hoắc Khải không còn gì để nói, chỉ đành sững sờ đứng đó, bị đẩy ra ngoài, ngay cả túi quà cũng bị ném ra theo.
Anh ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn trước mặt, miệng lẩm bẩm: “Không... Sao lại thành ra thế này?”
“Sao Tri Âm lại có thể xuống nông thôn được chứ? Cô ấy không nên đi...”
13
Sắc mặt Hoắc Khải vô cùng khó coi, anh cứ thế đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào.
Trước đây, anh chỉ cảm thấy tôi cứ bám theo mình mãi thật phiền phức, nhưng bây giờ, anh lại hoảng hốt, có một cảm giác bất lực khi mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Anh không tài nào hiểu được tại sao tôi lại chọn rời đi vào lúc này.
"Anh Hoắc Khải, anh không sao chứ?"
Chu Mạn tay xách hoa quả và đồ hộp, vừa hay trông thấy Hoắc Khải đứng trước cửa nhà họ Hàn với vẻ mặt đầy thất vọng.
Cô ta vội vã chạy đến bên cạnh anh.
Lúc này, Hoắc Khải mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, anh lắc đầu với Chu Mạn: “Anh không sao, em đừng lo.”
Anh gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhưng Chu Mạn lại nhíu mày: “Có phải bọn họ bắt nạt anh không? Anh Hoắc Khải, nếu anh buồn thì cứ khóc ra đi.”
Nghe vậy, Hoắc Khải lại lắc đầu: “Không có.”
Anh thất thần trở về phòng, Chu Mạn như thường lệ cũng theo sau.
Vừa bước vào trong, tôi đã thấy trên mặt Hoắc Khải tràn đầy sự hối hận.
“Anh Hoắc Khải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao trông anh buồn thế?”
Giọng cô ta có chút run rẩy, thật sự rất lo lắng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Khải như thế này.
Hoắc Khải bỗng ngẩng đầu lên: “Tri Âm đi rồi.”
Anh biết bản thân không nên trách Chu Mạn, nhưng nghĩ đến việc tôi cứ thế rời đi mà không để lại một lời nhắn nào, ngay cả chuyện hủy hôn cũng do người nhà tôi đứng ra giải quyết…
Chu Mạn làm bộ ngạc nhiên, Hoắc Khải cũng gật đầu.
Anh không muốn tin chuyện này.
Nhưng nó đã là sự thật.
“Vậy anh tính sao? Sẽ đợi cô ấy à?”
Chu Mạn mong chờ nhìn anh, đôi mắt tôi lấp lánh như những vì sao trên trời.
Nhưng trong lòng Hoắc Khải rối như tơ vò, không biết phải trả lời thế nào.
Anh lắc đầu: “Anh không biết.”
Anh không biết liệu mình có nên đợi tôi hay không, cũng không biết có thể đợi tôi trở về không.
Lại càng không biết chuyện này rồi sẽ có kết quả ra sao.
Anh mơ hồ, anh sợ hãi.
Nhưng lại không cam lòng, không muốn buông tay.
Mãi đến lúc này, anh mới nhận ra, người mà anh vẫn luôn yêu thích, chính là cô gái nhỏ dịu dàng từng ngày đi theo sau lưng anh.
Chỉ là anh đã quen với sự tồn tại của tôi, cho rằng dù có ra sao tôi cũng sẽ không rời đi.
Nên anh mới to gan như vậy, mới tùy tiện đối xử với tôi như thế nào cũng được.
Để rồi đến cuối cùng, lại vụt mất tôi.
"Anh Hoắc Khải..."