[Thập Niên 80] Tôi Không Phải Trạm Thu Hồi Phế Liệu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-08 08:36:42
Lượt xem: 12,448
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cậu có thể vì tớ mà làm đến mức này, tớ đã rất cảm động rồi."
Lục Tĩnh An lần đầu tiên được thấy một tôi như thế này.
"Cậu đừng trêu tớ nữa, tớ biết trước kia mình đã lơ là cậu, lần này đến là để xin lỗi đây."
Trước kia tôi và Lục Tĩnh An rất thân thiết, hai người gần như dính lấy nhau cả ngày...
Nhưng về sau, Lục Tĩnh An thấy khó chịu khi tôi cứ mãi nâng niu Hoắc Khải, nhắc nhở nhiều lần mà tôi không nghe, thậm chí còn tranh cãi với cậu ấy.
Cũng vì vậy mà hai người dần ít qua lại.
Thế nhưng ở kiếp trước, sau khi tôi sinh con cho Hoắc Khải, anh ta không những không ở bên cạnh tôi mà còn đi chăm sóc Chu Mạn bị cảm lạnh.
Hai người cãi nhau một trận lớn. Khi tôi bị bỏ lại trong bệnh viện, không ai đến chăm sóc, chỉ có Lục Tĩnh An là đến.
Vậy nên tôi biết, Lục Tĩnh An ngoài miệng sắc bén nhưng trong lại mềm lòng.
“Mình cũng không thực sự trách cậu, chỉ là cảm thấy cậu quá mê muội.”
“Sau này nghe tin cậu và anh ta đính hôn, mình còn vui mừng thay cho hai người đấy!”
“Chỉ là... mình lại không thể mở lời trước.”
Cả hai đều có ý làm hòa, nên chỉ trò chuyện một lát đã thân thiết như trước.
Chỉ là chưa được bao lâu, tôi đã mở lời: “Mình phải đi xuống nông thôn rồi, cậu cũng biết đấy, mỗi nhà đều phải cử một người.”
“Nhà cậu chịu để cậu đi sao?”
Lục Tĩnh An không nhịn được mà hỏi, tôi lắc đầu: “Cha mẹ mình chắc chắn không nỡ, nhưng mình không thể để anh ba đi thay được.”
Kiếp trước, anh ba đã thay tôi đi, kết quả bị người ta tính kế, cưới phải một người vợ tồi tệ.
Cả đời phải sống trong đau khổ.
Sau đó, người vợ đó còn không cam chịu, dây dưa với người khác, hại c.h.ế.t cả anh ba tôi.
Dù cha mẹ không trách tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy tất cả là lỗi của mình.
Nếu không có tôi, anh ba cũng sẽ không dính líu đến người đàn bà kia.
5
Hai người trò chuyện rất lâu, đến khi Lục Tĩnh An đưa tôi về nhà, thì đúng lúc gặp Hoắc Khải từ bên cạnh đi ra.
Anh ta cách theo hộp cơm, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Trưởng khoa Hoắc vội vàng thế này, là định đi thăm người phụ nữ khác sao?”
Lục Tĩnh An cũng đang rất tức giận. Lần này tôi bị thương không nhẹ, nếu không chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hoắc Khải nhìn dáng vẻ tập tễnh của tôi, trong mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: "Em còn muốn giả vờ đến khi nào? Mạn Mạn đã bị trẹo chân vì em rồi, em còn không chịu buông tha cho cô ta sao?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Chuyện cô ta ra sao liên quan gì đến tôi? Hoắc Khải, anh có muốn nghe xem anh đang nói gì không?"
Tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Người ra tay là anh ta, cuối cùng tất cả lại đổ lên đầu tôi.
"Em chẳng phải là không muốn thừa nhận sai lầm của mình, không nên động tay đánh người sao? Giả vờ cũng giống lắm.”
“Em yên tâm đi, Mạn Mạn nói em chỉ là quá tức giận nên mới vậy, sẽ không so đo với em đâu."
Hoắc Khải chẳng buồn liếc mắt, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
“Vậy à?”
Rồi tôi quay sang nhìn Lục Tĩnh An.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Tôi cảm thấy buồn cười.
Tôi không biết thì ra trí tưởng tượng của anh ta lại phong phú đến vậy.
Ngay cả chuyện này cũng có thể tự nghĩ ra.
Quả nhiên là do tôi chưa đủ hiểu anh ta.
Nếu không, làm sao lại không ngờ rằng anh ta có thể nói ra những lời như thế này chứ?
Lục Tĩnh An cũng giận dữ, tôi không ngờ chuyện này lại biến thành như vậy.
Quan trọng nhất là, lời nói của Hoắc Khải thật sự quá đáng.
“Cậu nhìn trúng anh ta ở điểm nào vậy? Với điều kiện của cậu, muốn tìm người đàn ông tốt thế nào mà chẳng được?”
Tôi thực sự muốn mở đầu Hoắc Khải ra xem trong đó chứa cái gì.
Nghe xong lời của Lục Tĩnh An, tôi cũng không nhịn được mà bật cười: “Mình cũng không biết nữa, nhưng mình biết rằng sau này sẽ không còn như vậy nữa.”
Lời tôi nói khiến Lục Tĩnh An vốn đang tức giận cũng bình tĩnh lại: “Cậu định...”
“Ừ, dù sao mình cũng sắp đi xuống nông thôn rồi, không biết bao giờ mới trở về, chẳng cần thiết phải kéo dài nữa.”
“Hơn nữa, có lẽ sự tồn tại của mình vốn là một trở ngại thì sao?”
Tôi nói, rồi nở nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút đắng chát.
Lục Tĩnh An vỗ nhẹ vai tôi: “Đừng vội quyết định. Cậu yêu anh ta như vậy, hai nhà cũng đã định hôn sự, cứ bàn bạc với gia đình trước rồi hẵng tính.”
“Ừ, cậu yên tâm, mình tự có tính toán.”
Tôi gật đầu, tôi đã quyết định rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-toi-khong-phai-tram-thu-hoi-phe-lieu/chuong-4.html.]
Kiếp trước, tôi luôn cược vào tình cảm của anh ta, bây giờ thì không muốn nữa.
Chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình.
Lục Tĩnh An rời đi, cậu ấy còn có việc phải làm.
Tôi cũng không tiện giữ lâu.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lại có tiếng gõ cửa.
“Cậu để quên thứ gì à... Sao lại là anh?”
Tôi vốn đang tươi cười, nhưng khi thấy người đứng ngoài cửa là Hoắc Khải, nụ cười lập tức tắt ngấm, trở nên lạnh nhạt.
Hoắc Khải cũng không ngờ tôi lại như vậy, hàng chân mày khẽ nhíu lại: “Tri Âm, anh đã làm gì khiến em không vui sao?”
“Anh có chuyện gì không? Có cần thiết phải hỏi câu mà ai cũng biết rõ như vậy không?”
Ai mà không biết chuyện anh ta chăm sóc Chu Mạn chứ?
Đã có không ít người nhắc nhở tôi, bảo tôi coi chừng bị cướp mất hôn phu.
Giờ anh ta lại hỏi câu này, không thấy nực cười sao?
“Em có ý gì?”
Hoắc Khải còn muốn nói tiếp, nhưng tôi đã định đóng cửa. Anh ta liền đưa tay chặn lại: “Tri Âm, bên ngoài đã đồn ầm lên rồi.”
“Bọn họ nói Mạn Mạn và anh quá thân thiết, nói cô ta giật vị hôn phu của người khác.”
6
“Vậy thì anh có thể không làm vị hôn phu này nữa, như vậy sẽ chẳng ai bàn tán gì thêm.”
Tôi cười nhạt, trong mắt ánh lên sự khinh miệt.
Tình cảm này, sớm đã đầy rẫy vết thương.
Nếu không phải do tôi cố chấp, làm sao có thể kéo dài đến tận bây giờ?
Nhưng bây giờ tôi đã mệt, đã chán, cũng đã sợ.
Tôi không cần nữa.
“Em đang nói cái gì? Em muốn từ hôn?”
Sắc mặt Hoắc Khải đầy giận dữ, ánh mắt anh ta gắt gao nhìn tôi, thậm chí còn siết chặt lấy tay tôi.
Tôi chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được: “Hoắc Khải, anh làm đau tôi rồi!”
Đôi mắt tôi đỏ lên, thoáng chốc trông giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Hoắc Khải vội buông tay: “Xin lỗi, anh chỉ quá kích động thôi.”
“Thật ra từ hôn rồi, anh cũng tiện chăm sóc Chu Mạn hơn, như vậy sẽ không còn ai dị nghị cô ta nữa."
Tôi khẽ xoa nhẹ cô tay mình, trong mắt ánh lên vẻ chế giễu.
Sắc mặt của Hoắc Khải lập tức đen như đáy nồi: “Bây giờ mà hủy hôn, người ta chỉ càng tin rằng mọi chuyện đúng như họ suy đoán.”
Nghe vậy, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Trong lòng anh ta, rốt cuộc tôi là gì?
Việc hủy hôn không quan trọng, điều anh ta lo lắng lại là danh tiếng của Chu Mạn.
Vậy nên, tôi chính là người không quan trọng đó.
Tôi không muốn nhìn thấy anh ta, liền xoay người định đóng cửa lại.
Hoắc Khải còn định nói gì đó nhưng cuối cùng bị chặn ngoài cửa.
Lúc này anh ta mới ý thức được mình vừa nói ra những lời gì.
Anh ta đứng ngoài cửa: “Anh không đồng ý đâu, đừng có làm loạn nữa.”
Lại là “đừng có làm loạn nữa”!
Trong lòng tôi tràn ngập chua xót, lắng nghe tiếng bước chân xa dần bên ngoài, nước mắt cũng từ từ lăn xuống gò má.
Thôi vậy, tôi không muốn cãi nhau nữa.
Tôi rời đi rồi, tự nhiên sẽ nhường chỗ trống.
Lúc đó, có hủy hôn hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi thu dọn lại tâm trạng của mình, cũng sắp xếp quần áo, đồ đạc.
Sau đó ăn chút gì đó rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Tri Kỳ gõ cửa phòng tôi. Anh đứng ngoài cửa, nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Em gái…”
Anh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại thấy tôi mỉm cười dịu dàng: “Anh ba, anh tìm em có chuyện gì à?”
“Ừm, chuyện đi xuống nông thôn, để anh ba thay em…”
“Chuyện này không cần nói nữa đâu, em đã quyết định rồi, nhất định em sẽ đi.”
Tôi không thể trơ mắt nhìn anh ba mình lặp lại sai lầm cũ, cũng không muốn bản thân đi vào vết xe đổ với Hoắc Khải.
Hơn nữa tôi biết, chẳng bao lâu nữa sẽ có phong trào tri thức về thành phố.