[Thập Niên 80] Tôi Không Phải Trạm Thu Hồi Phế Liệu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-08 08:34:48
Lượt xem: 13,067

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tĩnh An học múa từ nhỏ, đến nay đã hơn mười năm.

 

Dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng bị một người mới học múa nửa năm thay thế?

 

Đặc biệt là lúc này, Chu Mạn múa có chút rụt rè, thậm chí còn mắc lỗi một vài động tác.

 

Dù Hoắc Khải muốn nâng đỡ cô ta, cũng không thể dùng danh tiếng và vị trí của người khác để làm bàn đạp!

 

"Hàn Tri Âm, chuyện này không phải do anh quyết định! Nếu em có thắc mắc, thì đi hỏi đoàn trưởng đoàn văn công ấy!"

 

Anh ta đè nén giọng nói, nhưng trong giọng điệu lại mang theo tức giận.

 

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, tôi chỉ gật đầu: "Anh nói đúng, tôi thực sự nên hỏi đoàn trưởng một chút, xem chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao lại thiên vị trắng trợn như vậy!"

 

"Đừng gây chuyện! Nếu em dám làm loạn, thì lập tức về cho anh!"

 

Sắc mặt Hoắc Khải vô cùng khó coi.

 

Anh ta túm lấy tay tôi, nhưng tôi lập tức giằng ra: "Đừng chạm vào tôi!"

 

Tôi cảm thấy ghê tởm!

 

Kiếp trước, vì tức giận chuyện này mà tôi không đến xem, nên cũng không biết Lục Tĩnh An đã bị bắt nạt từ sớm như vậy.

 

Nếu không biết thì thôi, nhưng bây giờ đã biết rồi, tôi không thể nào nhịn nổi!

 

Thế nên, ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi lập tức đi thẳng vào hậu trường.

 

Thậm chí không cho Hoắc Khải có cơ hội phản ứng.

 

Đến lúc anh ta đuổi kịp, tôi đã đến hậu trường.

 

"Đoàn trưởng, cách sắp xếp này có hợp lý không? Chu Mạn mới học múa được nửa năm, lấy gì so với đồng chí Lục Tĩnh An? Cậu ấy đã học mười mấy năm rồi, chẳng lẽ còn không bằng một người mới nhập môn sao?"

 

Tôi vốn dĩ là một người nóng tính, rất bộc trực.

 

Kiếp trước, trải qua nhiều chuyện, tôi trưởng thành hơn, chịu đựng nhiều hơn.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã đánh mất bản thân.

 

Ngược lại, giờ đây tôi càng dễ nổi giận hơn, chỉ là biết phân biệt thời điểm và hoàn cảnh.

 

Nếu không, thì tôi chẳng khác nào kẻ thiếu suy nghĩ.

 

Đoàn trưởng đoàn văn công nhìn tôi trước mặt, sắc mặt cũng không mấy dễ chịu: "Cô là ai? Dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của đoàn văn công chúng tôi?"

 

"Tôi là ai không quan trọng! Tôi cũng không cần nói cho ông biết! Nhưng nếu ông làm vậy, tôi có thể tố cáo ông lợi dụng chức quyền để thiên vị!"

 

Vừa dứt lời, Hoắc Khải mới vội vã chạy đến, kéo lấy tôi: "Đủ rồi! Em làm ầm ĩ ở đây làm gì?"

 

Giọng không lớn, nhưng lại mang theo áp lực nặng nề, ngay cả ánh mắt kia cũng lộ rõ sự chán ghét.

 

"Trưởng đoàn, cô ấy chỉ là thấy bạn mình bị thay thế nên có chút tức giận, mong anh đừng để bụng."

 

Hoắc Khải lên tiếng, vẻ mặt trưởng đoàn vừa rồi còn lạnh lùng giờ đã nở nụ cười nịnh nọt: "Thì ra là khoa trưởng Hoắc, nếu anh đã nói vậy thì chuyện này tôi đương nhiên không chấp nhất.”

 

“Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chiếu cố đồng chí Chu thật tốt, em ấy là một đứa trẻ có tài năng lại chịu khó."

 

"Hóa ra là hai người các người cấu kết với nhau để cướp mất vị trí của An An nhà chúng tôi, thật khiến người ta thấy ghê tởm!"

 

Nếu như trước đó tôi vẫn chưa hiểu rõ, thì bây giờ còn có gì không hiểu nữa chứ?

 

4

 

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn trưởng đoàn trước mặt:

 

"Ông thiên vị Chu Mạn chỉ vì cô ta là người mà anh ta mang đến, có phải không?"

 

"Hoắc Khải, tôi thật không ngờ anh cũng là người đi cửa sau như vậy!"

 

Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ rằng, dù anh ta không thích tôi thì cũng sẽ không làm ra chuyện gì trái với nguyên tắc.

 

Nhưng chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tôi về anh ta.

 

Quả nhiên, tôi vẫn còn hiểu anh ta quá ít!

 

"Câm miệng!"

 

Sắc mặt Hoắc Khải trông rất khó coi, kìm nén cơn giận mà quát lên.

 

Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ sợ hãi, sẽ đau lòng khi anh đối xử với tôi như thế này.

 

Nhưng bây giờ, tôi sớm đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi.

 

Không những không sợ, mà tôi còn lùi lại, kéo giãn khoảng cách với anh ta: "Tôi sẽ không im miệng đâu, nếu chuyện này không được giải quyết, tôi nhất định sẽ tố cáo các người!"

 

"Không! Đều là lỗi của em! Chị Tri Âm, chị đừng giận nữa mà."

 

Một giọng nói nũng nịu vang lên, Chu Mạn rưng rưng chạy đến, cúi đầu thật sâu trước mặt tôi: "Xin lỗi, chị Tri Âm."

 

"Xin lỗi? Nếu xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì?"

 

Tôi bật cười chế giễu.

 

Một câu xin lỗi có thể khiến tổn thương Lục Tĩnh An phải chịu được xóa nhòa sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-toi-khong-phai-tram-thu-hoi-phe-lieu/chuong-3.html.]

"Em nguyện ý trả lại vị trí vũ công chính cho đồng chí Lục, chỉ mong chị Tri Âm đừng làm khó anh Khải nữa.”

 

Anh Khải cũng chỉ là muốn em không bị ủy khuất, nên mới chiếu cố em nhiều hơn một chút thôi."

 

Cô ta nói xong, lại cúi đầu thật sâu.

 

Hoắc Khải thấy vậy, lập tức kéo cô ta ra sau lưng che chở: "Là tôi nhờ trưởng đoàn chiếu cố cô ta, có gì thì nhắm vào tôi đây này!"

 

Nhìn dáng vẻ anh ta bảo vệ cô ta, dù đã đoán trước sẽ như vậy, nhưng lòng tôi vẫn có chút nhói đau.

 

Thậm chí tôi còn có cảm giác không thở nổi.

 

Tôi cố nén chua xót trong lòng, hít sâu một hơi rồi cười lạnh: "Được thôi, anh bảo vệ cô em gái tốt của anh đi. Tôi chỉ yêu cầu một điều, đức phải xứng với vị!"

 

"Tôi đừng có quá đáng! Mạn Mạn vừa mới được chọn làm vũ công chính mà đã bị ép nhường lại, tôi muốn người khác nhìn cô ta bằng ánh mắt gì đây?"

 

Đến tận lúc này, Hoắc Khải vẫn chỉ nghĩ đến Chu Mạn.

 

Không thể không nói, anh ta thật sự rất dụng tâm!

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Chát!"

 

Tôi vung tay tát anh ta một cái: "Anh đúng thật dơ bẩn đến không chịu được. Quả nhiên, tôi đã nhìn lầm anh rồi!"

 

Ánh mắt thất vọng của tôi chiếu thẳng lên người anh ta, khiến trong lòng Hoắc Khải dấy lên một tia hoảng loạn, cảm giác giống như có thứ gì đó sắp rời khỏi anh ta vậy!

 

Chu Mạn lập tức nhào ra, nước mắt giàn giụa: "Em biết chị Tri Âm giận, nhưng chị không nên động tay đánh người như vậy!"

 

"Sao? Xót à?"

 

Tôi cười khẩy, giơ tay lên giả vờ muốn đánh cô ta, liền thấy Hoắc Khải lập tức túm lấy cổ tay tôi: "Em đừng làm loạn nữa!"

 

Nói rồi, anh ta dùng sức hất mạnh, tôi không kịp khống chế cơ thể, loạng choạng ngã về phía sau.

 

Chu Mạn vươn tay ra như muốn đỡ tôi, nhưng cuối cùng lại bị tôi kéo ngã theo.

 

Cô ta liếc nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, sau đó lập tức rơi nước mắt:

 

"Đau quá!"

 

Giọng nói mềm mại, ngay cả kêu đau cũng nghe rất êm tai.

 

Hoắc Khải không chút do dự lao đến trước mặt cô ta: "Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

 

"Em hình như bị trật chân rồi, anh Hoắc Khải, em không sao, anh mau xem chị Tri Âm đi."

 

Cô ta nức nở nhìn tôi.

 

Tôi chỉ cảm thấy mắt cá chân đau như bị gãy, mày tôi nhíu chặt, nước mắt theo khóe mắt trào ra, nhưng tôi cố nhịn không kêu lên.

 

"Em thế nào rồi?"

 

Hoắc Khải nhìn xuống tôi, trong mắt lại chỉ có sự lạnh lùng xa cách.

 

"Em đau quá..."

 

Tôi còn chưa kịp nói, Chu Mạn đã nắm lấy góc áo anh ta, gương mặt đầy nước mắt.

 

Hoắc Khải không kịp nghĩ nhiều, liền bế bổng Chu Mạn lên: "Không sao đâu, anh đưa em đi bệnh viện."

 

"Hoắc Khải, Âm Âm mới là vị hôn thê của anh!"

 

Lục Tĩnh An vừa tới đã trông thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

 

Cậu ấy vội vàng chạy đến đỡ tôi: "Cậu không sao chứ?"

 

"Tớ vẫn ổn..."

 

Tôi vừa nói xong, Hoắc Khải đã cười lạnh: "Nghe thấy chưa? Cô ấy không sao!”

 

“Nếu không phải vì cô ấy, Mạn Mạn sao có thể bị thương?"

 

Nói xong, anh ta ôm Chu Mạn rảo bước rời đi.

 

Lục Tĩnh An khó khăn đỡ tôi dậy: "Cổ chân cậu sưng to rồi, tớ đưa cậu đến bệnh viện xem sao nhé?"

 

Mãi một lúc, cậu ấy mới biết chuyện đã ầm ĩ đến mức nào, liền lập tức chạy đến giúp đỡ.

 

Cậu ấy không ngờ tôi lại vì mình mà tranh cãi với Hoắc Khải như vậy.

 

Phải biết rằng, trước đây Hoắc Khải đối với tôi chính là thần thánh bất khả xâm phạm.

 

Chỉ cần là lời anh ta nói, đối với tôi mà nói chính là thánh chỉ, là điều bắt buộc phải tuân theo.

 

Làm sao có thể vì cậu ấy mà cãi nhau với Hoắc Khải đến mức này được?

 

"Được."

 

Lúc này, tôi không còn cố gắng chịu đựng nữa, mà để Lục Tĩnh An dìu đến bệnh viện.

 

"Xin lỗi, làm phiền cậu rồi."

 

Tôi có chút ngại ngùng.

 

Vốn là muốn giúp Lục Tĩnh An, không ngờ lại làm chậm trễ chuyện của cậu ấy.

 

Loading...