Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 639: Thiển Thiển - Minh Thành (Ngoại truyện 6)
Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:45:57
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim Tống Thiển Thiển đập thình thịch, cô âm thầm đoán Tạ Minh Thành gì, nhưng dám tin, quan trọng hơn là là em trai của Vân Thư mà!
Tạ Minh Thành thấy cô trầm mặc, thái độ trốn tránh rõ rệt, cũng ép buộc: "Ngày mai sẽ tìm cô xem bản vẽ."
Hắn xong rời , đôi chân dài bước những bước thật lớn.
Tống Thiển Thiển lúc mới cảm thấy thể thở một cách thông suốt...
Ngày hôm , cô bắt đầu chính thức. Năm ngoái Nhậm Bình Sinh cũng từ chối công việc phân phối, ở công ty Hải An nhà thiết kế. Thời gian Tống Thiển Thiển ở đây, một cũng bận kém.
Thấy Tống Thiển Thiển tới, chỉ giao hết đống bản vẽ thiết kế ngay: " sắp chịu nổi , thằng Cường tiếp dự án màng tính mạng, đây là g.i.ế.c c.h.ế.t mấy nhà thiết kế chúng !"
Tống Thiển Thiển : "Anh Nhậm, lúc , chỉ cần c.h.ế.t là vẽ tới c.h.ế.t ? Bản vẽ thiết kế của chúng đều hoa hồng mà, để kiếm tiền vui."
Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu lên từ đống bản vẽ: "Thì cũng mạng để tiêu chứ. quan tâm , nhà thiết kế Tống hôm nay cô nhất định tăng ca cho ."
Tống Thiển Thiển cũng một tháng nay công việc tích tụ ít, liền vui vẻ đồng ý.
Cứ bận rộn như suốt cả ngày, liên cả việc Tạ Minh Thành sẽ tới công ty tìm cô cũng quên bẵng mất. Đợi đến lúc cô tỉnh táo , bên ngoài trời tối.
Nhậm Bình Sinh cũng mới xong việc: " chịu nổi nữa, về nghỉ đây."
Tống Thiển Thiển xem giờ hơn bảy giờ, bụng cô cũng đói: "Vậy ngày mai tiếp tục , cũng đói ."
Để tiện cho công việc, cô sống ở nhà mà sống trong ký túc xá của công ty, hàng ngày thuận tiện và tiết kiệm thời gian.
Hai từ trong công ty bước , trời tối đen, cửa lặng lẽ đỗ một chiếc xe.
Sau khi Nhậm Bình Sinh rời , Tống Thiển Thiển định về ký túc xá, đèn xe bật sáng, từ buồng lái một bước xuống, mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng đơn giản, quần dài màu đen ôm lấy đôi chân dài.
"Tạ Minh Thành." Tống Thiển Thiển nhíu mày: "Anh đang gì ở đây?"
Tạ Minh Thành : "Chị Thiển Thiển, trí nhớ kém thế ?"
Tống Thiển Thiển cuối cùng cũng nhớ hôm qua sẽ hỏi chuyện bản vẽ, cô mím môi: "Muộn thế , ngày mai ."
Tạ Minh Thành mặt cô, chịu nhường: "Không , gấp."
Tống Thiển Thiển chọc tức: "Rất gấp, ban ngày tới?"
"Không phiền công việc của chị, cũng chị sẽ việc tới muộn thế ." Tạ Minh Thành sâu cô, ý ám chỉ: " đợi hai tiếng , chị đuổi ? Vậy về gọi điện cho chị ."
Lại nữa, nữa, mang Vân Thư để đe dọa cô!
Tống Thiển Thiển tức giận bước lên xe: "Bản vẽ ? Đưa đây, xem thử rốt cuộc hiểu chỗ nào!"
Ánh mắt Tạ Minh Thành lóe lên chút ý : "Quên mang theo, để ở ký túc xá."
Tống Thiển Thiển suýt c.h.ế.t vì tức: "Anh cố ý đúng ?"
"Ừ, cố ý." Tạ Minh Thành thẳng thắn thừa nhận: "Đi ăn cơm chuyện bản vẽ."
Tống Thiển Thiển: "..."
Tim cô bắt đầu đập nhanh, cô cảm thấy nên , bởi vì gần như thể đoán gì, nhưng lời từ chối thì cô một chút cũng nổi.
Chỉ cảm thấy một trái tim lay động qua , loạn thành một đống.
Tạ Minh Thành đợi cô trả lời, cũng nghĩ cô sẽ trả lời ngay lúc , chỉ cúi xuống thắt dây an cho cô, khởi động xe.
Suốt quãng đường, cả hai đều gì, Tạ Minh Thành đang tính toán chính xác từng suy nghĩ nhỏ của cô, còn Tống Thiển Thiển thì trong đầu hỗn loạn, suy nghĩ tơ vò.
Mãi đến gần nơi, Tống Thiển Thiển mới tìm giọng của : "Sao lái xe?"
Tạ Minh Thành ngoảnh cô một cái: "Anh rể dạy, xe là do Lí lão giúp xin, là do đơn vị cấp, thể cho sử dụng. Còn căn nhà cũng là do đơn vị phân phối, hai phòng ngủ một phòng khách, một ở thì tạm , hai thể chật một chút."
Hắn mấy chuyện gì?
Tống Thiển Thiển tự nhiên ngoài cửa sổ: "Người phúc lợi của Viện Khoa học là nhất, quả nhiên là ."
" bằng sáng chế, mỗi năm đều tiền lãi, ở Bắc Kinh mua thêm một căn hộ lớn hơn cũng áp lực lắm."
Tạ Minh Thành tiếp tục , giọng thanh lãnh như ngọc, trong gian yên tĩnh của xe như đang gõ tim : "Năm ngoái dùng tiền thưởng mua một ít cổ phiếu cũng kiếm chút tiền, tiêu dùng cao cấp hơn một chút cũng thể đảm đương."
Tống Thiển Thiển lên tiếng, cô cảm thấy chuyện lúc thật nguy hiểm.
Xe dừng tòa ký túc xá, Tạ Minh Thành xuống xe mở cửa cho cô: "Bản vẽ ở lầu, mấy vấn đề nhất định hỏi."
Tống Thiển Thiển sợ dám xuống, cô gần như chắc chắn, bản vẽ tuyệt đối là bản vẽ thiết kế.
Tạ Minh Thành ở bên ngoài vốn lạnh lùng, lúc cô với vẻ xâm lấn đầy đủ: "Chị Thiển Thiển, nếu chị mệt, thể bế chị lên."
Khí thế đó đại để là nếu cô xuống xe, lập tức sẽ bế .
Tống Thiển Thiển c.ắ.n môi tháo dây an , đường theo lên lầu, nghĩ xem nếu Tạ Minh Thành thực sự lời nào đó, cô ? Từ chối ?
Hắn là em trai của Vân Thư, thể quá khó coi...
khí đó mập mờ đến mức đó, mà khi phòng, Tạ Minh Thành thực sự lấy một bản vẽ thiết kế đưa cho cô, nghiêm chỉnh hỏi: "Ở đây một đơn vị tính toán đúng, chị xem thử là sai đúng?"
Rốt cuộc thực sự chỉ là hỏi bản vẽ thiết kế!
Tống Thiển Thiển trong khoảnh khắc rõ là thất vọng thở phào nhẹ nhõm, cô đón lấy: "Để xem."
Tạ Minh Thành gật đầu: "Vậy nấu cơm , muộn thế , thể để bụng đói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-639-thien-thien-minh-thanh-ngoai-truyen-6.html.]
Mọi biểu hiện đều bình thường, Tống Thiển Thiển thậm chí cảm thấy những lời xe chỉ là ảo giác của , lẽ thực sự cũng chỉ xem cô như chị gái, lẽ nào đều là cô tự đa tình?
Cái bản vẽ vớ vẩn đó, Tống Thiển Thiển một chút cũng xem , cô nghĩ nghĩ cảm thấy ấm ức.
Đây là cái gì mà, đuổi đối tượng xem mắt của cô , những lời đó, bây giờ còn giả vờ quân tử!
Mặc dù cô nghĩ kỹ sẽ từ chối , nhưng mà, nhưng mà...
Tống Thiển Thiển ôm mặt, thật phiền phức, cô đang nghĩ cái gì lung tung thế, rõ ràng chẳng gì!
Hắn là em trai, em trai mà!
lúc đó, trong bếp vang lên tiếng bát vỡ, kéo Tống Thiển Thiển khỏi dòng suy nghĩ, cô giật , vội vàng dậy chạy về phía bếp: "Tạ Minh Thành, chứ?"
Nhà bếp của ký túc xá loại khá chật hẹp, cửa đóng hờ nên chẳng thấy gì.
Tống Thiển Thiển thấy tiếng trả lời, cô hoảng, lẽ nấu cơm mà cũng gây nguy hiểm gì , là đối tượng bảo vệ trọng điểm của quốc gia mà!
Cánh cửa đẩy , ánh đèn vàng, một màu trắng đến chói mắt...
Tạ Minh Thành mặc áo, dựa bàn bếp, chân mày nhíu , tay một màu đỏ lòm...
Tống Thiển Thiển thấy màu đỏ cũng kịp ngại ngùng, vội chạy tới: "Sao , tay thương ?"
Tạ Minh Thành ngẩng đầu cô, ánh mắt tối tăm khó lường: "Không ."
"Đều chảy m.á.u !" Tống Thiển Thiển lo lắng quá mất bình tĩnh, cô đưa tay nắm lấy cánh tay , hai gần: "Bị d.a.o cắt ? Anh bỏ tay để xem !"
Tạ Minh Thành lặng lẽ tiến gần cô thêm chút nữa, nhà bếp nhỏ như , cách giữa hai gần như chỉ rộng một bàn tay, ngay cả thở cũng đan xen .
Tống Thiển Thiển sững sờ, phía cô là bàn bếp lùi nữa, ngẩng đầu , nhưng trong đôi mắt thanh lãnh , cô thấy bóng hình của chính , giọng cũng yếu : "Tạ Minh Thành, thương ."
"Tay ." Tạ Minh Thành ép cô bàn bếp, tay nhặt áo lên lau sạch tay, giơ lên cho cô xem: "Chỉ là dính chút tương màu đỏ, thương."
Tống Thiển Thiển hai tay chống lên nửa trần trụi của , tầm mắt kiềm chế xuống , xương đòn tinh xảo một nốt ruồi, trông vẻ vô cớ khiến ... cắn.
Đồ nữ lưu manh!
Cô vội vàng rời mắt: "Anh còn dậy nhanh?"
Tạ Minh Thành dậy, khẽ : "Chị Thiển Thiển, tim chị đập nhanh thế."
" !" Tống Thiển Thiển thừa nhận: "Anh dậy , thế, thế ..."
"Lần thứ ba ." Tạ Minh Thành né một chút, nhưng vẫn vòng tay giữ chặt mặt, cúi đầu mắt cô: "Đây là thứ ba, còn quá đáng hơn."
Tống Thiển Thiển đẩy nhưng nổi, giọng đều run rẩy: "Lần thứ ba gì chứ."
Ánh mắt Tạ Minh Thành rời khỏi mặt cô, biểu cảm bình thản, nhưng đôi mắt chứa đầy sự thiêu đốt: "Đây là thứ ba chị thấy mặc áo, , ôm, cũng sờ , đến mức độ , chịu trách nhiệm ?"
"Chịu... chịu trách nhiệm gì chứ..." Tống Thiển Thiển sắp lắp : " ôm sờ chỗ nào chứ."
Tạ Minh Thành dùng cằm hiệu: "Tay của chị."
Tay Tống Thiển Thiển vẫn đang đặt n.g.ự.c , lập tức buông xuống, tức giận đến mức hổ: "Tạ Minh Thành, nấu cơm trong bếp mà cũng mặc áo, còn tưởng thương! Bây giờ là đè buông, bắt chịu trách nhiệm!"
"Vậy chịu trách nhiệm." Tạ Minh Thành thuận theo: "Dù cũng từng cô gái nào khác thấy, cũng từng cô gái nào khác sờ ."
Mặt Tống Thiển Thiển đỏ bừng: "Đừng nhảm nữa, còn quá nhỏ!"
Tạ Minh Thành hỏi : "Chỗ nào nhỏ?"
Tống Thiển Thiển nữa, chỗ nào cũng nhỏ, nhưng cô từng nghĩ tới phương diện : "Tạ Minh Thành, là chị của !"
" chỉ một chị." Tạ Minh Thành xong câu , bỗng nhiên : "Chị Thiển Thiển, hôn chị, ?"
Tống Thiển Thiển: "..."
Điên , thằng em điên ! Hắn điên !
Tạ Minh Thành lúc mạnh mẽ đến c.h.ế.t : "Nếu chị một chút cũng thích , đối với cảm giác gì, lập tức buông chị . Nếu , sẽ hôn chị."
Tống Thiển Thiển: "!!!"
Cô thực sự sắp điên , thể ép như , một chút chuẩn tâm lý cũng cho, cô căn bản bất kỳ sự chuẩn tâm lý nào! Vừa cô còn nhất tâm nhất ý nghĩ sẽ từ chối , nhưng bây giờ cô một câu cũng .
Tạ Minh Thành cong mắt, giọng thấp: "Chị Thiển Thiển, chị và , chị thích ."
Tống Thiển Thiển ngẩng đầu , mặt là một đôi mắt mê hoặc lòng , đang trần trụi quyến rũ cô, tan rã ý chí của cô.
Cô Tạ Minh Thành trai, nhưng ngày thường quy củ và lạnh lùng, cô từng nghĩ tới phương diện đó, bây giờ gần như biến thành một yêu tinh nam, dường như thi triển yêu thuật gì đó, khiến miệng cô dính chặt, căn bản lời thích .
"Chị, một phút trôi qua , chị ." Tạ Minh Thành cúi thấp đầu, mũi chạm mũi cô, giọng khàn đặc đến cực điểm: " coi như chị mặc nhiên đồng ý."
Nói xong, cho cô cơ hội phản bác nữa, trực tiếp hôn xuống.
Đầu óc ù , Tống Thiển Thiển sững sờ ở quá gần , nhắm mắt lông mi dài, tỉ mỉ phác họa hình dáng đôi môi cô, giây tiếp theo cô bỗng trợn to mắt.
Hắn c.ắ.n cô, còn còn...
Tống Thiển Thiển cuối cùng cũng đẩy , lấy tay che miệng, đôi mắt to khiếu nại: "Tạ Minh Thành, bắt nạt ."
Tạ Minh Thành vẫn hôn đủ, giọng trầm khàn: "Thiển Thiển, thích chị."
Vân Vũ