Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 612: Bồi Thường
Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:45:29
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tháng , những mua nhà ồn ào mới là lạ! Đến lúc đó sẽ một lượng lớn khách hàng đòi tiền, nhà còn căn nào cũng đừng mong bán !
Lão Triệu lạnh: "Cứ để cô c.h.ế.t vì bồi thường, xem ai còn dám chống lưng cho Chương Tử!"
Chỉ là điều khiến Giám đốc Thái ngờ tới là, mối quan hệ của thể nhờ vả …
Bệnh viện Bành Thành.
Đỗ Gia Lạc yếu ớt giường bệnh, bố cũng tới nơi, thấy con trai thành như liền oà , bên cạnh còn một cô gái trẻ, giường với vẻ mặt phức tạp.
Lý Thắng Lợi nộp viện phí, thậm chí cả chi phí ăn ở của bố Đỗ Gia Lạc và vị hôn thê cũng một tay đảm nhận. trong bệnh viện đông , khó tránh khỏi lời tiếng , là nơi để bàn chuyện tiền bồi thường, nên vẫn đề cập tới chuyện đền bù.
Bố Đỗ Gia Lạc đều là nông thôn chất phác, hiền lành, hề la hét ồn ào như Lý Thắng Lợi tưởng tượng, mà chỉ lau nước mắt.
Tinh thần Đỗ Gia Lạc coi như còn khá, cánh tay và đùi đều băng bó vải gạc, bó bột, thấy Lý Thắng Lợi liền cố gắng cựa quậy, gọi một tiếng: "Lý ca."
"Nằm yên ." Lý Thắng Lợi đáp lời, bước tới nắm tay : "Hôm nay thấy thế nào ?"
Đỗ Gia Lạc gượng ép nở một nụ : "Đỡ nhiều ."
Lý Thắng Lợi thấy lòng khó chịu: "Em yên tâm, bắt , nhất định sẽ bắt tù."
Nói xong về phía bố Đỗ Gia Lạc: "Chú, thím, chuyện công ty chúng nhất định sẽ chịu trách nhiệm bộ, các cụ yên tâm, tuyệt đối sẽ bỏ mặc Gia Lạc."
Đỗ Gia Lạc vốn luôn tin tưởng Lý Thắng Lợi, gật đầu, bố : "Bố , con thương là do con đen đủi, trách công ty ."
Hắn thậm chí từng nghĩ tới chuyện đòi bồi thường, chỉ cảm thấy xui xẻo, Lý Thắng Lợi trả viện phí cho , trong lòng còn cảm thấy ơn, cả nhà đều chất phác đến cực điểm.
Lúc y tá từ ngoài : "Người nhà Đỗ Gia Lạc ở đây , đây lấy thuốc!"
Lý Thắng Lợi ngăn bố Đỗ Gia Lạc định dậy: "Để , hai cụ ở chuyện với Gia Lạc một lúc."
Sau khi Lý Thắng Lợi rời , Đỗ mẫu cuối cùng nhịn mà òa: "Gia Lạc khổ cực của ơi, đây!"
Nhà bà nghèo, nếu cũng đến nỗi bắt Gia Lạc rời quê lên Bành Thành thuê, nhưng giờ đây một lao động nam đột nhiên thể việc nữa, chẳng ngay cả ruộng đồng cũng cày cấy , thì trong nhà khác gì phế nhân?
Còn Tiểu Tuyết nữa…
Tiểu Tuyết là hôn thê của Đỗ Gia Lạc, từ lúc phòng bệnh đến giờ vẫn hề câu nào, mãi cho đến bây giờ cô mới lên tiếng: "Gia Lạc, bố em cũng chuyện của , họ đồng ý cho em kết hôn với nữa."
"Tiểu Tuyết…" Đỗ Gia Lạc như sét đánh, nhưng nhanh khổ một tiếng: "Hiện tại thành thế , thể liên lụy em , em về , cần quản nữa."
Vân Vũ
Tiểu Tuyết rơi lệ: " em đồng ý, Gia Lạc, em vô tâm , đây đối xử với em, em đều nhớ hết! Dù em cũng sẽ về , em ở chăm sóc , bảo bác gái bác trai họ về , em ở ."
hai họ vẫn kết hôn, cô ở , lẽ nào vẫn lấy ?
Đỗ Gia Lạc lắc đầu: "Tiểu Tuyết, thể kéo em xuống , em đến thăm , mãn nguyện ."
Tiểu Tuyết từ trong túi xách mang theo lấy sổ hộ khẩu: "Em lấy trộm sổ hộ khẩu đây, bố em , bảo em về, họ sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t em, còn tùy tiện gả em cho một nào đó. Gia Lạc, em ở và kết hôn với ."
Bố họ Đỗ thở dài một tiếng, nên khuyên thế nào, góc độ của con trai, họ hy vọng Tiểu Tuyết ở , nhưng một cô gái như , cứ thế theo con trai thì tính ?
Cả nhà đang im lặng rơi nước mắt, Lý Thắng Lợi dẫn Thẩm Tô Bạch bước , để t.h.u.ố.c sang một bên: "Đây là chồng của Tổng Tạ chúng , chuyên phụ trách chuyện , các vị yêu cầu gì cứ với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-612-boi-thuong.html.]
Thẩm Tô Bạch mỉm ôn hoà với mấy : "Chào các bạn."
Đỗ Gia Lạc vội lên tiếng: "Thẩm tổng, chào ."
Chồng của Tổng Tạ, họ đều từng qua, là ông chủ một công ty ngoại thương, thường xuyên lái xe đến đón Tổng Tạ, là một đàn ông điển trai tiền.
Thẩm Tô Bạch liếc phòng bệnh, giường bên cạnh cùng nhà ngoài vệ sinh, giờ chỉ còn họ mấy , bèn đưa cho một tờ giấy: "Trên là phương án bồi thường, em xem hài lòng , nếu chỗ nào vấn đề thể đề xuất."
"Bồi thường?" Đỗ Gia Lạc lắc đầu: "Lý ca trả viện phí ."
Thẩm Tô Bạch chỉ chỉ tờ giấy: "Em xem ."
Đỗ Gia Lạc trong lòng nghĩ, nếu vượt quá một ngàn tệ, sẽ thể nhận…
"Cái, cái …" Hắn bỗng trợn to mắt, chằm chằm con giấy mà sửng sốt: "Cái, cái cũng nhiều quá, cái, thể nhiều thế …"
Kỳ thực nhiều, ít nhất Thẩm Tô Bạch cảm thấy ít: "Một vạn tệ nhiều nhất cũng chỉ tính là tiền dinh dưỡng, nếu em ở Bành Thành, tương lai khi Hoa Cảnh Viên đóng nóc sẽ bồi thường cho em một căn nhà tám mươi mét vuông. Nếu em ở , căn nhà sẽ chiết toán thành tiền trả cho em."
Một căn nhà thì bao nhiêu tiền chứ!
Dù Đỗ Gia Lạc vốn dĩ định đòi tiền , lúc cũng lời từ chối , cũng thánh nhân, vài trăm tệ sẽ từ chối, chứ vài vạn tệ thì mà từ chối chứ!
mà nhiều quá!
Không chỉ Đỗ Gia Lạc, bố và Tiểu Tuyết thậm chí còn sửng sốt cả , trong đầu chỉ vang vọng vang mỗi một vạn tệ và một căn nhà…
Thẩm Tô Bạch tiếp tục lên tiếng: " khuyên em nên ở , tiền cũng ngày tiêu hết, Bành Thành phát triển , cơ hội cũng nhiều."
Đỗ Gia Lạc lúc mới như tỉnh mộng, lắc đầu: "Không , cái cũng nhiều quá, em thể nhận ."
Thẩm Tô Bạch mỉm : "Gia Lạc, đây là sự bồi thường em đáng nhận, nhưng đồng thời còn việc cần em giúp."
Đỗ Gia Lạc nghi hoặc: "Việc gì ?"
Thẩm Tô Bạch khẽ nhếch môi: "Tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên."
"Phóng viên phỏng vấn em gì?" Đỗ Gia Lạc kỳ lạ, chỉ là một tay thuê nhỏ từ nông thôn lên.
Thẩm Tô Bạch ánh mắt thâm thúy: "Hiện tại công trường vì chuyện mà ngừng thi công, cần em tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, đó với họ về sự bồi thường của Hải An Kiến Trúc dành cho em, hy vọng em chân thành biểu đạt…"
Những lời còn , Đỗ Gia Lạc dù chất phác đến cũng hiểu đôi chút.
Chỉ cần biểu hiện sự hài lòng với Hải An Kiến Trúc, thì những phóng viên báo chí, truyền hình đều sẽ cho Tổng Tạ, ai gây rối, thì lý do để tiếp tục ngừng thi công, bởi vì bản sự việc vốn là do con gây .
Đỗ Gia Lạc cần nghĩ ngợi: "Thẩm tổng, em đồng ý!"
Thẩm Tô Bạch : "Gia Lạc, hãy ở Bành Thành , dù thể việc ở công trường, nhưng thể đến công ty ngoại thương."
Một tin vui chồng lên tin vui, Đỗ Gia Lạc sắp choáng váng , thậm chí năng cũng lắp bắp: "Thẩm tổng, cái …"