Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 568: Anh đáp ứng cũng hào hứng lắm mà
Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:42:03
Lượt xem: 87
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
cách đặt cuối những năm 80 thì chẳng khác gì chuyện viển vông.
Lý Thắng Lợi chỉ mới nghĩ tới thấy thể nào: “Làm gì ai ngốc nghếch đến mức thấy nhà đưa tiền?”
Hiện tại công trường vẫn chỉ là một bãi đất hoang mà thôi!
Tạ Vân Thư giải thích: “Vì tiên chúng sẽ xây các cửa hàng mặt đường, bán những cửa hàng đó , đó xây dựng một tòa nhà mẫu để thể dẫn khách hàng đến tham quan. Những ai sẵn sàng ký hợp đồng và đặt cọc sẽ hưởng ưu đãi về giá nhà và ưu đãi trang trí nội thất từ chúng , ví dụ như tặng thêm vài mét vuông ban công, hoặc phiếu giảm giá 5.000 tệ cho việc trang trí.”
Xuân Nha nhanh trí hiểu : “Ý tưởng đấy, đến lúc đó họ cầm phiếu giảm giá trang trí nội thất, ắt tìm chúng để trang trí, công ty trang trí của chúng sẽ lo việc!”
là một mũi tên trúng ba đích!
Lý Thắng Lợi nhanh chóng nhận , các cửa hàng mặt đường và một tòa nhà mẫu sẽ tiêu tốn nhiều vật liệu xây dựng cũng như cần quá nhiều vốn, hơn nữa nếu tập trung nhân lực những hạng mục , nhiều nhất hai tháng là thể thành.
Như áp lực tài chính của công ty sẽ giảm đáng kể, một khi trong tay tiền, còn sợ mua vật liệu xây dựng ?
Chỉ cần nhà bán chạy, e rằng đến lúc đó chính những nhà cung cấp vật liệu xây dựng sẽ tìm đến cầu xin họ!
Đã mục tiêu, phương hướng công việc tiếp theo xác định, dự án Thâm Quyến cơ bản là trẻ, việc gần như kể thời gian, bộ là dựa nhiệt huyết. Nhân viên nỗ lực như , Tạ Vân Thư với tư cách là bà chủ đương nhiên thể chỉ chỉ tay năm ngón mà việc.
Cô cùng Hàn Cảnh Hòa và một vài nhà thiết kế kiêm nhiệm, thêm liên tục ba đêm, cuối cùng cũng xác định xong bộ phương án thiết kế cuối cùng, tên của dự án phát triển cũng quyết định, gọi là Hoa Cảnh Viên.
Khi nộp bản thiết kế lên để thẩm định, Tạ Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, ba ngày qua cô gần như đêm nào cũng về nhà lúc hơn 10 giờ, sáng 6 giờ đến ban dự án, mấy nhà thiết kế thậm chí còn ăn ngủ tại ban dự án, mở mắt là lao việc.
Băng gạc đầu Thẩm Tô Bạch tháo bỏ, ngoài một vết sẹo mờ để thì vấn đề gì khác, kết quả kiểm tra cũng cho thấy chỉ bình thường, chỉ là trí nhớ vẫn hồi phục.
Bác sĩ vấn đề gì nghiêm trọng: “Người nhà nên đưa bệnh nhân hồi tưởng thêm một chút, một ngày nào đó sẽ nhớ hết, việc ảnh hưởng đến sức khỏe, .”
Nói thì là , nhưng Tạ Vân Thư vẫn Thẩm Tô Bạch hồi phục trí nhớ, cô chăm chú xong lời dặn dò của bác sĩ, khiêm tốn thỉnh giáo: “Nói chuyện với nhiều hơn về những chuyện đây ?”
Bác sĩ gật đầu: “Đương nhiên là , đặc biệt là một ký ức đặc biệt thì càng .”
Ký ức đặc biệt?
Tạ Vân Thư vẫn đang suy nghĩ xem giữa họ những ký ức đặc biệt nào, Thẩm Tô Bạch bên cạnh lễ phép cảm ơn: “Vợ khá bận, cần phiền phức như .”
Quen lâu như , Tạ Vân Thư thể ẩn ý trong lời của đàn ông ?
Rời khỏi bệnh viện, cô kéo tay Thẩm Tô Bạch: “Mấy hôm nay em bận quá, tức giận ?”
Vân Vũ
Thẩm Tô Bạch mỉm : “Sao thể, dù thì quên cũng là , nếu tức giận thì đáng lẽ nên là cô tức giận mới .”
Mất trí nhớ cũng ngăn cản mỉa…
Tạ Vân Thư mấy ngày qua thực sự lơ là bệnh 'cỡ lớn' , bèn nhẹ nhàng dỗ dành: “Hôm nay em thời gian, sẽ ở nhà với cả ngày, trưa nay ăn gì, em nấu cơm nhé?”
Thẩm Tô Bạch lịch sự từ chối: “Không cần , công việc quan trọng hơn, cơ thể vấn đề gì.”
Tạ Vân Thư chớp chớp mắt : “ chồng em quan trọng hơn mà!”
Thẩm Tô Bạch đỏ cả tai: “Gọi tên .”
Tạ Vân Thư nên lời, đúng là quên thật , đây ai là vì cô luôn gọi trống tên họ mà ghen tuông vô cớ sinh khí?
Cô liếc một cái: “Vậy gọi Tiểu Bạch ca ca nhé?”
Thẩm Tô Bạch nhíu mày: “Cấm gọi Tiểu Bạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-568-anh-dap-ung-cung-hao-hung-lam-ma.html.]
Nghe cứ như gọi ch.ó !
Tạ Vân Thư mím môi : “ cái tên là em gọi , lúc đó phản đối mà.”
Mẹ vợ? Một cách xưng hô thật xa lạ…
Thẩm Tô Bạch im lặng, nhưng trong lòng thì bổ sung một câu cho bản năm 27 tuổi: Càng lớn tuổi càng nhát gan , vợ gọi 'Tiểu Bạch' mà cũng dám nhận, thật là gì!
Vừa về đến nhà, điện thoại mới lắp reo, đúng lúc là vợ Lý Phần Lan gọi đến…
Bà Thẩm Tô Bạch t.a.i n.ạ.n xe, nhưng cơ thể vấn đề gì lớn, tuy vẫn yên tâm: “Vân Thư, hôm nay Tiểu Bạch kiểm tra ở bệnh viện kết quả thế nào?”
Tạ Vân Thư liếc Thẩm Tô Bạch, về chuyện mất trí nhớ, cô cũng với Lý Phần Lan: “Đã bình thường trở , đừng quá lo lắng.”
Lý Phần Lan vẫn yên tâm: “Sao lo chứ, Thâm Quyến xa nhà như , con và Minh Thành, một đứa phía bắc một đứa phía nam, lòng ngày nào cũng thấp thỏm yên.”
Con cái thành tựu, bà mong chúng thành tựu, nhưng khi con cái thành tựu, bà lo lắng khôn nguôi.
Tâm trạng của những đều giống , sự ngưỡng mộ của khác với bà quan trọng, bà chỉ mong Vân Thư và Minh Thành cả hai đều bình an vô sự, kiếm nhiều tiền cũng thành vấn đề.
Giọng Tạ Vân Thư trở nên dịu dàng: “Thực sự , Minh Thành đang nghỉ hè ? Nó vẫn về nhà ?”
Nhắc đến Tạ Minh Thành, Lý Phần Lan thoáng nở nụ : “Tuần nó sẽ về bằng tàu hỏa, đúng chuyến với Hiểu Vân, bác Triệu nhà đang mong đây! Cô bé Hiểu Vân cũng lặng lẽ mà giỏi giang, nó đăng mấy bài báo, kiếm kha khá nhuận bút đấy!”
Hiểu Vân học chuyên ngành Ngôn ngữ Văn học Trung Quốc, nó vốn giỏi các môn xã hội, từ nhỏ thích sách, việc thể đăng bài cũng trong dự đoán.
Tạ Vân Thư cũng : “Vậy thì quá, bác Triệu chắc mừng lắm.”
“Đương nhiên , chị dâu nhà nó giờ ngày nào cũng đến lấy lòng, bác Triệu túm cổ ném ngoài như ném gà …” Chuyện vui ở khu tập thể khá nhiều, Lý Phần Lan ngày nào cũng việc cùng bác Triệu, Lâm Thúy Bình, kỳ thực cũng cô đơn, chỉ là Thẩm Tô Bạch t.a.i n.ạ.n nên bà khó tránh khỏi lo lắng.
Hai con chuyện thêm một lúc, Lý Phần Lan hỏi: “Tiểu Bạch ở đó , đưa máy cho nó chuyện với một chút.”
Chỉ Tạ Vân Thư , bà vẫn cảm thấy thử giọng mới yên tâm.
Tạ Vân Thư đưa ống cho Thẩm Tô Bạch, dùng miệng lời : “Mẹ em.”
Thẩm Tô Bạch chằm chằm ống lập tức căng thẳng, vô thức thẳng , chỉ thiếu chào kiểu nhà binh, giọng cũng cố gắng hạ thấp: “Xin chào.”
“Tiểu Bạch?” Lý Phần Lan thấy giọng Thẩm Tô Bạch bật : “Không là .”
Thẩm Tô Bạch vốn nghĩ thể thốt tiếng '', nhưng thấy giọng của Lý Phần Lan, bật ngay: “Mẹ, con , đừng lo.”
Lý Phần Lan giọng bình thường, giống thương, yên tâm: “Tiểu Bạch, con và Vân Thư công việc đều bận, bình thường cũng ăn uống đầy đủ đấy.”
Thẩm Tô Bạch đáp lời: “Con .”
Cúp điện thoại xong, thậm chí toát cả mồ hôi lạnh.
Tạ Vân Thư thầm , cố �ằng hắng giọng: “Tiểu Bạch?”
Thẩm Tô Bạch đầu , tự nhiên cô: “Có chuyện gì ?”
Tạ Vân Thư bật : “Còn cho gọi Tiểu Bạch, đáp ứng cũng hào hứng lắm mà?”