Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 547: Cô ấy lại dám trực tiếp ra tay với hắn?
Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:41:13
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay Tạ Vân Thư mặc váy liền , chỉ một chiếc áo cộc tay màu đen cùng quần jean màu xanh nhạt, nhưng càng tôn lên dáng cao thon thả.
Trình Giang Nam cao hơn cô nửa cái đầu còn hơn, bước nhanh hai bước, bắt kịp bước chân cô: "Đi chuyện?"
Tạ Vân Thư liếc : "Rừng cây phía ."
Rừng cây?
Trình Giang Nam tặc lưỡi, nụ mang theo ý vị thâm trường: "Như lắm ?"
"Chỗ nào ?" Tạ Vân Thư hỏi ngược : "Anh sợ?"
Trình Giang Nam nhún vai, bước chân lười biếng theo cô về phía , giọng điệu vì câu 'rừng cây' của cô mà chút nhẹ bỗng: "Tiểu biểu , nếu sợ thì nên là cô sợ mới , nhưng xưa nay quân tử, sẽ chuyện với cô ."
Tạ Vân Thư nhẹ: "Đương nhiên là sẽ ."
Bởi vì chuyện , là cô...
Phía nhà khách là công viên, cổng công viên chính là một dải rừng cây nhỏ, vì lúc là ba bốn giờ chiều nên qua nhiều lắm, chỉ thể thấy tiếng ve kêu ngớt. Đi thêm vài bước nữa trong thì càng còn một bóng , làn gió nhẹ thổi qua rừng cây, che khuất ánh nắng mặt trời.
Quả thật là một nơi hẹn hò lý tưởng cho nam nữ, chẳng trách nhiều đôi tình nhân thích những nơi như rừng cây nhỏ, kín đáo yên tĩnh.
Tạ Vân Thư càng trong càng yên tĩnh, cho dù hét to chắc bên ngoài cũng khó lòng thấy rõ.
Trình Giang Nam dần dần cảm thấy chút , dừng bước : "Cô còn định trong nữa?"
Tạ Vân Thư ừ một tiếng: "Đi thêm một chút nữa, sẽ yên tĩnh hơn."
Chỗ cô và Lâm Thúy Bình ước hẹn chính là cây bạch dương phía .
Trình Giang Nam lắc đầu nhẹ: "Nếu cô là con gái, còn tưởng cô bất lợi cho ."
Tạ Vân Thư cuối cùng cũng dừng bước, cô , mỉm cử động cổ tay: "Làm là chứ?"
Trình Giang Nam động tác của cô, chút sợ hãi, ngược bật : "Biểu , cô định động thủ với chứ? Tuy rằng thể yếu một chút, nhưng dù cũng là đàn ông, cô xác định với ..."
Lời của còn kịp hết.
Tạ Vân Thư trực tiếp trầm mặt, một quyền nhanh như chớp hung hăng đ.á.n.h về phía cằm !
Một quyền hề giữ chút sức lực nào, nhanh mạnh, dứt khoát chút tình nghĩa, Trình Giang Nam phòng phát tiếng rên ngắn, liên tục lùi hai bước mới miễn cưỡng dừng hình đang lao về phía .
Thân thể , nhưng dù cũng là đàn ông, lúc nhỏ cũng học qua vài chiêu, một quyền xuống trực tiếp ngã xuống đất.
Chỉ là cằm Trình Giang Nam lập tức thâm tím một mảng, sắc mặt âm trầm: "Tạ Vân Thư!"
Cô dám trực tiếp tay với !
Tạ Vân Thư vẩy vẩy nắm đấm, bình tĩnh : "Lúc tìm phiền phức với A Bà, đ.á.n.h c.h.ế.t ."
Trình Giang Nam lau vết m.á.u chảy ở khóe miệng, từ từ : "Chẳng trách Thẩm Tô Bạch coi trọng cô, cô thực sự khiến nhận khác."
Dáng vẻ giận dữ đ.á.n.h như thế của cô, thật sự mê ...
"Vậy ?" Tạ Vân Thư cũng , cô căn bản ý định để Trình Giang Nam nhảm, một cước đá tới.
Trình Giang Nam phòng né , tự nhận phong độ quân tử, động thủ với phụ nữ, nhưng Tạ Vân Thư dám đ.á.n.h ?
Hắn nổi giận: "Cô còn đ.á.n.h nữa?"
"Một quyền lẽ nào quá rẻ cho ?" Kỹ năng chiến đấu Tạ Vân Thư học từ Thẩm Tô Bạch chỉ hạn chế giường, cô xác thực học ít kỹ xảo, thêm đó vốn đ.á.n.h , giờ tay chút tình nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-547-co-ay-lai-dam-truc-tiep-ra-tay-voi-han.html.]
Trình Giang Nam sắc mặt âm trầm: "Cô cho rằng sẽ thủ?"
Tạ Vân Thư hừ lạnh: "Hoàn thủ?"
Trình Giang Nam cũng chỉ mới bắt đầu cứng miệng một chút, nhanh đó biến thành Tạ Vân Thư đ.á.n.h một chiều...
Một cái tát, một cái tát.
Tạ Vân Thư đ.ấ.m đá, mà kéo cổ áo, tóc của , ép xuống đất, liên tục tát mười mấy cái khuôn mặt văn nhân đó!
Cuối cùng, khuôn mặt thường ngày xanh xao của Trình Giang Nam cô tát đến ửng đỏ.
"Tạ Vân Thư..."
Không thể nửa lời trêu chọc nhẹ bỗng nào nữa, Trình Giang Nam cô ép chặt, đôi mắt như phun lửa: "Cô tìm c.h.ế.t!"
Một đàn ông, một phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ xinh khiến hầu như động lòng, dùng cách tát tai nhục nhã nhất như , Trình Giang Nam thể giữ bình tĩnh nữa, đáy mắt đỏ ngầu, gân xanh cổ giật giật.
Nhục nhã, còn mê đắm vẻ của cô!
Trình Giang Nam đột nhiên bật dậy dùng sức, dựa ưu thế sức mạnh của đàn ông để lật ngược Tạ Vân Thư, trong cổ họng thoát tiếng gầm nén giận: "Tạ Vân Thư! Cô cho rằng thực sự sẽ thủ?!"
"Hừ!"
Tạ Vân Thư chế nhạo cong môi, một đòn kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn, nữa đè Trình Giang Nam xuống bãi cỏ, nửa mặt ép chặt lên đất, thấy giọng điệu mỉa mai của Tạ Vân Thư: "Đồ phế vật như ngươi, cũng dám nhiều tính toán A Bà! Não là thứ , đáng tiếc ngươi !"
Trình Giang Nam c.ắ.n chặt hàm răng , sống gần ba mươi năm, đây là lúc từng cảm thấy nhục nhã, phẫn hận, g.i.ế.c !
Tạ Vân Thư như đá con ch.ó sắp c.h.ế.t đá một cái: "Yếu đuối như , chuẩn roi tre thật là lãng phí."
Lúc Lâm Thúy Bình mới xách hai cây roi tre từ trong rừng cây bước , cô che mặt, lộ hai con mắt to: "Tạ Vân Thư, c.h.ế.t chứ?"
Tạ Vân Thư tức giận trừng mắt cô: "C.h.ế.t nổi."
Cô tay chừng mực, ngoại trừ khuôn mặt sưng như heo , Trình Giang Nam kỳ thực căn bản thương.
Lâm Thúy Bình lúc mới thở phào nhẹ nhõm, liếc Trình Giang Nam t.h.ả.m thể ngắm, vẻ mặt mừng rỡ và cảm động, chân thành : "Tạ Vân Thư, phát hiện bình thường cô đối với thật sự ."
Tạ Vân Thư bất lực: "Là vì đ.á.n.h cô đúng ?"
Cô ngày ngày mắng Tạ Vân Thư, đều từng tát, như còn gọi là đối với cô , cái gì mới gọi là ?
Trình Giang Nam đất giãy giụa bò dậy, sờ lên khuôn mặt sưng tấy của : "Tạ Vân Thư, cô sợ đến đồn công an báo án!"
Tạ Vân Thư nhạo: "Anh cứ thử báo án xem, xem ai tin , đ.á.n.h thành bộ dạng ?"
Bị phụ nữ tát nhiều cái tát như , bản chút sức phản kháng nào, cho dù Trình Giang Nam tâm trí bình tĩnh đến , cũng vẫn là đàn ông, đến đồn công an những lời như , sẽ chế nhạo thành cái gì!
Trình Giang Nam trầm mặc hai phụ nữ mặt: "Tạ Vân Thư, một ngày ngươi sẽ hối hận."
Vân Vũ
Hắn hôm nay cái nỗi oan ức nhận, nhưng thì , đợi khi nhà họ Trình trở trở , sẽ đạp nhà họ Thẩm chân, lúc đó sẽ bắt Tạ Vân Thư lóc quỳ chân cầu xin tha thứ!
Chỉ hai bước, Lâm Thúy Bình liền hô một tiếng: "Đợi !"
Trình Giang Nam nắm chặt tay: "Bây giờ hối hận ?"
Lâm Thúy Bình lắc lắc cây roi tre trong tay, tủm tỉm : "Thứ chặt lâu, đ.á.n.h đau nhưng để sẹo, thử thì đáng tiếc lắm?"