Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 526: Cháu Trai Của A Bà Trương
Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:40:17
Lượt xem: 104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực chuyện giữa nhà Trình và A Bà Trương năm xưa, ngay cả Thẩm Tô Bạch cũng rõ. Trước đây, cũng từng nghĩ tới chuyện điều tra, còn việc hỏi ông nội thì càng thực tế, ông nội thể dùng gậy đuổi khỏi nhà.
Trình Giang Nam đến Bắc Kinh. Ba em nhà họ Thẩm đều quan hệ riêng, nhanh chóng tra , Trình Giang Nam là nhắm A Bà Trương mà tới.
Còn rốt cuộc là quan hệ gì, Thẩm Tô Bạch vẫn rõ.
Tạ Vân Thư nheo mắt, nghĩ tới lời của Niệm Bằng đó: "Niệm Bằng còn một đứa trẻ nữa, giống nó, cũng gọi Thái Ngoại Bà."
Thẩm Tô Bạch ngạc nhiên: "Là con trai của Trình Chiếu Huy, năm nay mười một tuổi."
Nếu đứa bé đó gọi A Bà Trương là Thái Ngoại Bà, chẳng là Trình Chiếu Huy là cháu trai của A Bà Trương ?
Tạ Vân Thư nghĩ tới những năm nay A Bà Trương luôn một , ngọn lửa trong lòng bốc lên từng đợt: "Sao họ mặt mũi bây giờ mới tới tìm A Bà? Bao nhiêu năm nay nhà họ Trình sống ở Bắc Kinh sung sướng như , từng một tới thăm A Bà!"
Xe nhanh chóng tới khu nhà ống, từ xa thể thấy bóng gầy nhỏ của A Bà Trương ánh đèn đường, thỉnh thoảng ngó về phía vài lượt, chờ Tạ Vân Thư dẫn Niệm Bằng bước xuống xe, những nếp nhăn mặt bà duỗi : "Về , hôm nay vui ?"
Tuổi tác của bà rốt cuộc cao, dù tinh thần một năm nay vẫn khá , nhưng nếu dẫn theo một đứa trẻ chơi khắp nơi, sức khỏe vẫn cho phép.
Niệm Bằng vẫn còn ngái ngủ, nhưng thấy A Bà Trương lập tức giật khỏi tay Tạ Vân Thư, chạy nhỏ bước tới, giọng non nớt vang lên: "Thái Ngoại Bà, hôm nay cháu Dự Viên, ngôi nhỏ, nhưng nhiều nhiều ngọn núi , còn một con sư tử đặc biệt to, lắm! Ở đó chơi vui!"
A Bà Trương mỉm vỗ nhẹ nó: "Chơi vui thế, đầy mồ hôi ."
Niệm Bằng cúi đầu ngửi chính , nhăn mặt: "Cháu sẽ tắm rửa sạch sẽ mới lên giường ngủ!"
Vân Vũ
Nói gà gật, cơn buồn ngủ đến nhanh: "Thái Ngoại Bà, mắt cháu sắp dính …"
A Bà Trương nắm tay nhỏ của nó, với Vân Thư: "Cũng là một con khỉ tinh nghịch, giống hồi nhỏ của cháu ! Bà dẫn nó ngủ, ngày mai còn học."
Tạ Vân Thư đưa cho bà một con tò he đường nhỏ trong tay: "Hôm nay bán ở cửa Dự Viên, Niệm Bằng mang về cho bà ăn."
Đó là Tề Thiên Đại Thánh khoác áo bào, sinh động như thật, đứa trẻ cầm suốt xe, ngay cả lúc ngủ cũng cẩn thận nắm chặt trong tay.
A Bà Trương tiếp nhận: "Cái kẹo đường ngọt lắm đấy!"
Niệm Bằng gật đầu theo: "Ừ, ngọt lắm ạ!"
Một già một trẻ nắm tay trong khu nhà ống tối om, ánh đèn đường chiếu từ phía đối diện , bóng của họ cũng kéo dài và to , dù trong lối tối đen nhưng vì ánh sáng đèn đường chiếu sáng con phía , khiến đến mức thấy phương hướng.
Đợi đến khi tầng một vang lên tiếng đóng cửa quen thuộc, Tạ Vân Thư mới đầu chủ động nắm tay Thẩm Tô Bạch: "Ngày mai Niệm Bằng học , em sẽ tới tìm A Bà ! A Bà vốn mềm lòng, Trình Giang Nam dẫn theo đứa trẻ tới, chừng là để mua chuộc sự thương hại của bà ."
Thẩm Tô Bạch mở cửa xe ghế phụ, dùng tay chắn phía đầu xe: "Được, ngày mai cùng với em."
"Không cần , em tự , còn bận chuyện hợp đồng với Hồng Kông ?" Tạ Vân Thư xe, liếc một cái: "Tiểu thư Kỷ , giúp giăng mắc dựng cầu, chồng em khổ quá."
Thẩm Tô Bạch bật : "Rốt cuộc ai mới là cái hũ dấm?"
Tạ Vân Thư nhăn mặt với : "Là ."
Thẩm Tô Bạch thuận theo gật đầu: "Được, là , nhưng Kỷ Tiêu về Bành Thành, lúc đó chúng tới đó xây khu dân cư, lẽ gặp mặt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-526-chau-trai-cua-a-ba-truong.html.]
Tạ Vân Thư lập tức tát lên đùi một cái: "Thẩm Tô Bạch!"
Thẩm Tô Bạch mặt đổi sắc: "Vợ , Tạ Vân Thư là Tạ Vân Thư, những khác chỉ là khác."
Tạ Vân Thư xoa xoa đùi : "Chỉ dỗ !"
Thẩm Tô Bạch khẽ: "Không bằng em dỗ."
Dưới sự kiên quyết của Tạ Vân Thư, Thẩm Tô Bạch ngày hôm vẫn đến công ty bận việc của . Buổi sáng, cô sắp xếp mấy điểm thiết kế ghi chép hôm qua ở Dự Viên, đến văn phòng của , gọi một cuộc điện thoại về Bắc Kinh.
Các công nhân và xe máy thi công ở khu dân cư Hoa Kiều Hoa Viên công trường, với kinh nghiệm đó ở Giang Doanh, Lý Thắng Lợi và Cường Tử thể đảm đương một mặt trận, thêm đó Tống Thiển Thiển và Hàn Cảnh Hòa họ theo sát hiện trường, Tạ Vân Thư yên tâm.
"Anh Lý, đợi vài hôm nữa em Bành Thành, lúc đó và nhà thiết kế Hàn cùng đến nhé."
Dự án ở Bắc Kinh lúc đó giao cho Cường Tử và Nhậm Bình Sinh trông coi cũng vấn đề gì lớn. Làm việc vài tháng ở Bắc Kinh, trướng Cường Tử cũng mấy trợ thủ đắc lực, đội ngũ công ty kiến trúc Hải An cũng đang dần lớn mạnh.
Lý Thắng Lợi đương nhiên thành vấn đề: "Anh bây giờ ngày nào cũng đợi Bành Thành, ở đó vàng đầy đất."
Tạ Vân Thư : "Anh Lý, lúc đó chúng đều phát tài."
Lý Thắng Lợi ha hả: "Cháu gái, chúng bây giờ phát tài còn gì!"
Thu nhập bây giờ, đặt một năm thực sự dám nghĩ tới. Dù đây tiểu thầu phụ cũng kiếm chút tiền, nhưng so với dự án hàng triệu bây giờ, dẫn bảy tám công nhân việc, kiếm tiền đó tính là gì chứ!
Cuối những năm 80, đầu những năm 90, cách giàu nghèo mở rộng nhanh nhất, một tháng kiếm mấy chục ngàn, một tháng chỉ kiếm mấy chục đồng, ở vùng duyên hải thu về tài sản hàng triệu, tự mãn với cái bát cơm sắt một tháng một trăm đồng…
Tạ Vân Thư mím môi: "Anh Lý, còn sớm lắm!"
Bây giờ họ mới chỉ kiếm tiền công trình, đợi đến lúc tự khai phá đất đai ở Bành Thành, đó mới gọi là kiếm tiền thực sự!
Lý Thắng Lợi thầm thề , cả đời nhất định theo cháu gái Vân Thư. Với khí thế văn võ song của Tổng giám đốc Tạ chúng , đàn ông theo cô hổ , chỉ kẻ ngốc mới theo!
Sau khi cúp máy, Tạ Vân Thư mới đạp xe đạp tới khu nhà ống.
Ánh nắng buổi sáng , lầu mấy bà thím xổm ở cửa dùng chậu sắt to giặt quần áo, thấy Tạ Vân Thư đều nhiệt tình: "Vân Thư tới , trưa đến nhà dùng cơm nhé?"
"Không cần các thím, cháu tới tìm A Bà." Mấy bà thím trong khu nhà ống nổi tiếng là những lắm lời, nhiều chuyện. Tạ Vân Thư dù mặt mang nụ , nhưng bước chân nhanh hơn.
Vừa mới bước lối , mấy bà thím bên ngoài quả nhiên chuyển chủ đề sang cô: "Đứa nhỏ Tạ Vân Thư bây giờ ghê gớm lắm đó, ở Hải Thành mở nhà hàng xây nhà lầu, kiếm bao nhiêu tiền !"
"Không A Bà Trương lắm , bây giờ Vân Thư coi bà như bà nội ruột để thương, còn sợ nuôi dưỡng ?"
"Đứa nhỏ lai lịch cũng nhỏ, hình như là con của đại lão bản nào đó ở phương Nam, một đàn ông lái xe thường xuyên tới đưa đồ."
" mấy hôm cháu trai của A Bà Trương cũng từ Bắc Kinh về , cũng lái xe nhỏ nữa!"
...
Nói , mấy đều thở dài. Trước đây trong khu nhà ống , đều thầm chê A Bà Trương là già cô đơn, bây giờ thì , bà lão nào thể sánh bằng cuộc sống của bà?
Giá mà thế , lúc bố Tạ Vân Thư c.h.ế.t, họ cũng ngày ngày tới nhà chị em Tạ đưa cơm cho!