Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 395: Nhà ăn không thể không có em
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:41:11
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Hướng Long tìm một cô gái đồng hương tới văn phòng phụ giúp, tên là Xuân Nha, nghiệp cấp ba, gầy đen, nhưng tính tình khá hoạt bát, hình như là bà con xa của Lý Hướng Long.
Đơn đăng ký lắp đặt điện thoại cũng nộp lên, giờ chỉ chờ sắp xếp đến lắp đường dây.
Tối đó, Tạ Vân Thư lật xem sổ tiết kiệm của thở dài: "Nghèo quá!"
Trước mặt xuất hiện thêm một cuốn sổ tiết kiệm, Thẩm Tô Bạch ôm lấy cô, lên tiếng nhẹ nhàng: "Đàn ông nhà kết hôn là tự do tài chính, đến lượt , em ý thức vợ ?"
Tạ Vân Thư sững , cô từng nghĩ khi kết hôn, tiền bạc của hai vợ chồng sẽ để chung với .
Cô cầm cuốn sổ lên, kinh ngạc con đó: "N, năm ? Thẩm Tô Bạch, gì ?"
Thẩm Tô Bạch véo má cô: "Không một việc gì phi pháp."
Tạ Vân Thư chớp mắt, chớp mắt: "Mười vạn tệ?"
Thẩm Tô Bạch mua một chiếc xe và hai căn nhà, trong thời gian kết hôn cũng tiêu ít tiền linh tinh, mà vẫn còn nhiều tiền như ! Cô chỉ Thẩm Tô Bạch kiếm nhiều tiền, nhưng hôm nay mới thực sự cảm nhận năng lực kiếm tiền của đàn ông .
"Anh còn giữ cho hai vạn tệ tiền lưu động, kinh doanh cần vốn đầu tư, nhưng Tết hẳn sẽ nhanh chóng thu hồi vốn, đây là bộ gia sản ." Thẩm Tô Bạch giải thích rõ ràng: "Ngoài trong ngân hàng còn một ít trái phiếu, chứng khoán, thứ đó thể rút tiền ngay ."
Tạ Vân Thư cầm chặt sổ tiết kiệm: "Anh đưa hết tiền cho em giữ?"
Cô cảm thấy năm nay kiếm tiền khá , mà cũng chỉ dành dụm hai vạn tệ, trong đó bao gồm cả năm ngàn tệ quảng cáo! khi nhận dự án của Giang Oánh ở Kinh Bắc, bỏ hết tiền , nên lúc mua căn nhà nhỏ cô mới túng quẫn.
Thẩm Tô Bạch ừ một tiếng: "Em là vợ , là chủ gia đình, em giữ thì ai giữ?"
Tạ Vân Thư từ chối nhưng cảm thấy thể: " nhiều tiền như ."
"Trong nhà còn nhiều chỗ cần tiêu tiền lắm." Thẩm Tô Bạch chạm nhẹ trán cô, giọng trầm xuống: "Vợ , nhận tiền của , là của em đấy, em trách nhiệm nuôi ."
Tạ Vân Thư cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến chết, chủ động hôn lên gương mặt điển trai của : "Thẩm Tô Bạch, thế?"
Cô gọi thẳng tên , lẽ cả đời cũng sửa .
Thẩm Tô Bạch thong thả duỗi dài đôi chân, kéo cô lòng, tự an ủi , bà Tô Thanh Liên gọi Tư lệnh họ Thẩm cũng là xưng hô thẳng tên, đây cũng coi như là một kiểu yêu thương đặc biệt ...
Nhà hàng mới chuẩn xong, sắp khai trương.
Trước khi khai trương, Tạ Vân Thư đặc biệt cho Tống Sơn Xuyên nghỉ hai ngày, để nghỉ ngơi thật . Khoảng thời gian đầu bếp Tống thực sự quá mệt mỏi, ngoài việc đảm bảo chất lượng món ăn ở nhà ăn, còn chuẩn món mới cho nhà hàng mới, chỉ , hai tử mới cũng đang theo học việc.
Lâm Thúy Bình ủ rũ: "Tạ Vân Thư, cũng mệt lắm đó, cô cho nghỉ phép?"
Tạ Vân Thư véo má cô : "Bởi vì cần ."
Lâm Thúy Bình sướng c.h.ế.t , lập tức tinh thần phấn chấn: " ngay mà, , xem cô !"
"Phải , quản lý Lâm nhà quá giỏi, nhà ăn thể ." Tạ Vân Thư tán dương qua loa vài câu, cắm cúi vẽ bản thiết kế, cô yên tâm về Lâm Thúy Bình, nhà hàng mới khai trương cô bỏ tiền , về cơ bản là quan tâm nữa.
Tống Sơn Xuyên nghỉ ngơi, nhưng nghỉ, bà vẫn đến nhà bếp phụ giúp, công việc vốn quá mệt, và nhà hàng mới cũng cần bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-395-nha-an-khong-the-khong-co-em.html.]
Vì , hơn mười giờ sáng bà từ nhà đến nhà ăn việc, bà cúi đầu bước , thấy Lâm Thúy Bình và Tạ Vân Thư đều ở đó cũng ngẩng lên.
Tạ Vân Thư vốn để ý, Tống Sơn Xuyên do vấn đề năng, ít giao tiếp với , thông thường đều một lặng lẽ việc.
Hôm nay là hai tử nhỏ trực bếp, món ăn hôm qua Tống Sơn Xuyên sẵn giấy, Tạ Vân Thư hai trai trẻ thành thạo trở chảo nấu nướng, vô cùng vui mừng: "Các thể nghề ."
Mẹ Tống Sơn Xuyên phụ trách sơ chế nguyên liệu cho hai , bà thái rau nhanh và đều, một lúc thớt lớn thái xong rau thịt cần dùng.
Tạ Vân Thư mặt vẫn còn nở nụ , cô vô tình thấy Tống Sơn Xuyên định lên tiếng, ánh mắt bỗng đổi: "Dì Tống, mặt dì ?"
Khác với Tống Sơn Xuyên, thính lực của cũng , cần thật to bà mới thấy.
Vì khi Tạ Vân Thư nắm lấy cánh tay bà, bà vẫn ngơ ngác, nửa khuôn mặt ngẩng lên sưng vù lên...
"Ai đánh?" Tạ Vân Thư tát khác nhiều , nên quen thuộc với dấu vết như , là tát Tống Sơn Xuyên, mới nông nỗi !
Mẹ Tống Sơn Xuyên vội cúi đầu, ấp úng che mặt, hoảng sợ vài động tác thủ ngữ.
Tạ Vân Thư hiểu , bà , cần quan tâm.
Chẳng lẽ là chuyện gia đình?
theo cô , cha Tống Sơn Xuyên mất từ lâu, nhà họ Tống chỉ hai con nương tựa , những lâu qua , chuyện gia đình tìm đến hai con? Hơn nữa Tống Sơn Xuyên cũng ở nhà, thể để mặc khác đánh.
Lâm Thúy Bình thấy tiếng động tới, sắc mặt cũng đổi, cô vài động tác thủ ngữ: "Dì Tống, ai đ.á.n.h dì? Sơn Xuyên ?"
Mắt Tống Sơn Xuyên đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu: "Không , chúng ."
Lâm Thúy Bình dùng thủ ngữ giao tiếp với bà: "Sơn Xuyên ở nhà ?"
Mẹ Tống Sơn Xuyên do dự một chút, mới dùng tay hiệu: "Ở nhà."
Lâm Thúy Bình tức giận, giọng to và hung dữ, hai tay hiệu nhanh như bay: "Anh cũng thương ? Ai bắt nạt các , nghỉ , mặt thương, hỏi thế nào cũng chịu ! Các còn coi là quản lý nữa !"
Cô gần như hét lên, hai tử nhỏ sợ hãi tốc độ trở chảo nhanh hơn gấp mấy , nhưng tai Tống Sơn Xuyên, cũng chỉ thấy âm thanh mà thôi.
Mẹ Tống Sơn Xuyên vẻ nịnh nọt kéo tay Lâm Thúy Bình, mới hiệu: "Chúng ."
Tạ Vân Thư đầu tiên kinh ngạc một lúc vì Lâm Thúy Bình thủ ngữ, nhanh chóng nhận điều gì đó: "Bọn họ luôn khác bắt nạt?"
Lâm Thúy Bình buông tay Tống Sơn Xuyên, tức giận bước ngoài: "Tống Sơn Xuyên chính là cái thùng đáy, cái gì cũng chịu , tính cách như bắt nạt cho ! coi như em trai, coi như chị! Tức c.h.ế.t !"
Tạ Vân Thư liếc Tống Sơn Xuyên đang cúi đầu, hỏi bà cũng chẳng , thế là cũng theo, kéo tay áo Lâm Thúy Bình: "Cậu đó?"
Lâm Thúy Bình cởi tạp dề ném sang một bên: " xin cô nghỉ một ngày, đến nhà Tống Sơn Xuyên xem thế nào, thằng ngốc đó chừng đang đánh, đang lén lút trốn trong nhà đây!"
Vân Vũ
Tống Sơn Xuyên yếu đuối mềm mỏng như , da còn trắng hơn cô , còn giống con gái hơn cô , đồ sống c.h.ế.t nào dám bắt nạt !