Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 297: Vị hôn thê của hắn hôm nay quá xinh đẹp
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:35:48
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoắt cái hơn chín giờ, bà lão Trương, bà Triệu, Lâm Thúy Bình cũng đều đến đông đủ. Nhìn quanh một vòng, ngoại trừ Tạ Minh Thành thiếu niên mười tám tuổi , rốt cuộc một đàn ông nào cả!
Tạ Vân Thư xong chiếc sườn xám bước , khiến cả vòng đều kinh ngạc. Lâm Thúy Bình chằm chằm vòng eo nhỏ nhắn của cô cả một lúc lâu, sắc mặt trầm trọng: “Lát nữa đừng ai khuyên uống nữa, thể ăn thêm nữa …”
Tóc xoăn búi lỏng phía gáy, hai bên má buông xuống hai lọn tóc xoăn xoăn. Cô còn đặc biệt kẻ lông mày, thoa son môi. Khuôn mặt ngọc ngà chỉ phấn một chút càng thêm trắng nõn.
Lý Phần Lan mặt cũng nở nụ , nhưng đầy một phút vội vàng kéo Tạ Vân Thư : “Vân Thư, hôm nay chủ trì đây!”
Nhà họ Tạ, Lý Phần Lan tính tình mềm yếu, Tạ Minh Thành còn nhỏ tuổi, từ đến nay luôn là Tạ Vân Thư chủ. hôm nay là tiệc đính hôn của cô, theo quy củ lễ nghi, hôm nay cô cũng quyền lên tiếng.
Tạ Vân Thư cũng nghĩ tới điểm : “Mẹ, thì chủ là .”
Lý Phần Lan lo lắng c.h.ế.t : “Cái , ngay cả tiếp rượu cũng …”
Bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô, sắc mặt Lý Phần Lan khựng : “Tiểu Bạch bọn họ tới ? Trời ạ, xong , bảo Thúy Bình đến nhà máy đóng gói gọi bác Triệu và chú Lý về…”
Không quen, bảo hàng xóm đến tiếp rượu cũng , nhưng dù vẫn hơn là .
Tạ Vân Thư nhíu mày định lên tiếng, thì trong sân nhỏ bước , nhưng Thẩm Tô Bạch bọn họ.
“Tạ Vân Thư, đính hôn là để bàn chủ ?” Quý Tư Viễn hôm nay mặc khá chỉn chu, quần tây đen, áo sơ mi trắng, ngay cả tóc cũng chải gọn gàng. Hắn quanh một vòng: “ là Thẩm Tô Bạch thể tới sớm như .”
Không chỉ , còn Quý Tư An và cha nhà họ Quý.
Tạ Vân Thư sửng sốt: “Các vị…”
Cô đính hôn, cả nhà họ Quý đều tới?
Châu Mỹ Trân dường như bình tĩnh hơn hôm qua nhiều, bà từ trong tay lấy một phong bì đỏ đưa cho Tạ Vân Thư: “Cô cứu Niệm Bằng, tức là duyên với chúng , thế nên chúng tự ý tới đây.”
mới chỉ gặp một thôi, Tạ Vân Thư mà nhận phong bì cho đành: “Dì Châu, các vị tới cháu vui , lễ kim thôi thì bỏ .”
“Lấy hên.” Quý Thành Công , cũng lấy một phong bì đỏ: “Nói thì Tư lệnh họ Thẩm và cũng là quen cũ, chỉ là hơn mười năm gặp, hôm nay đúng dịp tụ tập.”
Tạ Vân Thư đành nhận lấy, bảo Tạ Minh Thành pha : “Chú Quý, dì Châu, mời các vị trong .”
Lý Phần Lan vẫn còn canh cánh nỗi lo về chủ trì: “Thúy Bình, cháu giúp dì đến nhà máy đóng gói gọi giùm , thì kịp mất.”
Lâm Thúy Bình do dự: “Dì Lý, hôm qua cháu bố cháu , sáng nay nhà máy đóng gói gì đó như là đại hội động viên, xin phép .”
Bà Triệu cũng gật đầu theo: “Ừ, dì cũng ông nhà dì , nhà máy đóng gói sắp cải cách gì đó, hôm nay tất cả đều hết.”
“Thế thì ?” Lý Phần Lan sốt ruột, đúng ngày vui lớn như thế , chỉ tại bà giỏi giang gì, quên mất chuyện quan trọng thế .
Tạ Vân Thư an ủi bà: “Không , cùng lắm thì chúng uống rượu.”
Quý Tư Viễn kỳ lạ hỏi: “Sao ?”
Lâm Thúy Bình nhanh nhảu kể nỗi lo của Lý Phần Lan, cuối cùng nghiến răng: “Không , em sẽ bàn nam, uống cho họ hai lạng rượu trắng!”
Câu chỉ là đùa, ai thèm để ý.
Quý Thành Công trầm ngâm chốc lát, chủ động lên tiếng: “Mẹ của Vân Thư, nếu chị chê, để dẫn hai đứa con trai bàn chủ nhà gái ? Tư Viễn và Tư An cũng lạ, với và Tư lệnh họ Thẩm cũng từng đôi ba gặp gỡ.”
Lý Phần Lan mắt đỏ hoe: “Sao mà dám chê chứ, cảm tạ còn kịp nữa!”
Tạ Vân Thư môi khẽ động, rốt cuộc gì.
Quý Tư Viễn nhướng mày, : “ mà, sớm muộn gì Thẩm Tô Bạch cũng mời uống rượu! Tạ Vân Thư, cô chi bằng nhận trai , đợi đến lúc kết hôn, nhất định sẽ rót cho Thẩm Tô Bạch say vãi!”
Để cho cái tên nhiều mánh khóe , ngày nào cũng vẻ đây mặt !
Ánh mắt Châu Mỹ Trân chớp động, liếc Tạ Vân Thư, cuối cùng đặt lên góc tường, nơi Niệm Bằng đang mỉm đùa với Tiểu Hắc.
Hôm nay đến là lớn, đứa trẻ nào khác, nhưng bé một cũng chơi ngoan, hề nũng bắt bà lão Trương chơi cùng, cũng như mấy đứa trẻ khác cứ níu lấy tay lớn buông.
như Tư An , bé dạy dỗ , hòa nhập ngôi nhà chỉ một già một trẻ .
Câu đùa của Quý Tư Viễn vốn chẳng ai thèm để ý, chỉ là bây giờ thêm bốn nhà họ Quý, Lý Phần Lan vốn đang lo nhà gái tiếp rượu giờ thở phào nhẹ nhõm…
Hôm nay công nhân trong dãy nhà tập thểđều hết, nhưng những phụ nữ ở nhà đều là đối tượng của Tạ Vân Thư sắp đến định . Thế nên khi xe của Thẩm Tô Bạch chạy , hàng xóm các tầng đang ở nhà đều lấy cớ phơi quần áo xem náo nhiệt.
Đầu ngõ đỗ hai chiếc xe, bước xuống là một cảnh vệ mặc quân phục màu xanh lá. Anh xuống xe mới mở cửa , một đàn ông trung niên vai đeo phù hiệu.
Mặt chữ điền đường nét cứng cỏi, ánh mắt sắc bén nghiêm túc, toát lên vẻ uy nghiêm quyết đoán, đôi môi mím chặt, khóe miệng trễ xuống, toát khí thế oai nghiêm dù giận.
Những phụ nữ đang bàn tán xôn xao lập tức im bặt, liếc trao đổi ánh mắt: “Đây là thông gia của Lý Phần Lan , trông đáng sợ thật, hình như là một quan chức to lắm?”
Tô Thanh Liên mặc sườn xám xanh đậm lén tát nhẹ ông: “Nghiêm túc cái gì thế, tươi lên chút!”
Khóe miệng Tư lệnh họ Thẩm mím , nở một nụ gượng gạo…
Bí thư Giang một bên lắc đầu bất lực, ông họ sợ vợ thật đấy!
Xe đỗ chân khu tập thể, cả dãy lập tức náo động. Người thì thò đầu qua cửa sổ, kẻ thì lan can, Thẩm Tô Bạch mở cốp xe chất đầy sính lễ, ánh mắt đều lấp lánh tò mò. Ai cũng Tạ Vân Thư là tái hôn, dù nhà trai coi trọng đến mấy, cho “tam hưởng nhất chuyển” là lắm .
Dù Thẩm Tô Bạch dạo đến thăm khá thường xuyên, nhưng lúc yêu đương sốt sắng đến mấy cũng vô ích, vẫn xem thái độ của cha nhà trai thế nào. Cũng giống như đây Lâm Thúy Bình và Phùng Cường chẳng cũng yêu đương , kết quả thì , đến lúc hỏi cưới cứ trì hoãn mãi, cuối cùng đơn giản là chịu tổ chức tiệc cưới.
Cốp của hai chiếc xe đều mở , cảnh vệ và Điền Hạo bắt đầu khiêng đồ sân nhỏ. Tất cả đều trợn mắt, há hốc mồm.
Dù nhà Tạ Vân Thư trưởng bối nam giới, nhưng lễ nghi nhà họ Thẩm chu đáo: hai thùng rượu, hai cây t.h.u.ố.c lá, hai hộp thượng hạng, thứ nào cũng thiếu. Ngoài những thứ còn từng gói kẹo, hướng dương, hoa quả, bánh ngọt, sữa mạch nha…
Chẳng mấy chốc lấp đầy cái sân nhỏ của nhà họ Tạ, những thứ vẫn hết, Tô Thanh Liên nắm tay Lý Phần Lan : “Thời gian gấp quá, nhờ mua quà cho chị, chắc đến ngày mai mới giao tới nơi.”
Vượt qua nhiều , ánh mắt Thẩm Tô Bạch về phía .
Vị hôn thê của hôm nay quá xinh , chỉ cần im lặng đó thôi, lấp đầy cả thế giới của .
chương 298: Con dâu vẫn là con gái hơn a
Tư lệnh họ Thẩm và Quý Thành Công coi như là quen cũ, ông cùng, Lý Phần Lan rốt cuộc cũng còn quá bối rối nữa, chỉ cần nắm tay Tô Thanh Liên chuyện phiếm là .
“Ý của là khi bọn trẻ qua Tết Quốc khánh liền tổ chức hôn lễ, chị thấy ?” Tô Thanh Liên tham khảo ý kiến Lý Phần Lan, ánh mắt liếc Điền Hạo, thấy đang chuyện vui vẻ với một cô gái khuôn mặt tròn trịa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-297-vi-hon-the-cua-han-hom-nay-qua-xinh-dep.html.]
Lý Phần Lan đương nhiên ý kiến: “Ngày cưới xem thời gian của các , bên chúng đều .”
Tô Thanh Liên vui: “Vậy thì chị đưa yêu cầu chứ, thì cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”
Làm gì nhà thông gia dễ tính như , chẳng lẽ tăng thêm chút độ khó cho cô ?
Lý Phần Lan bất đắc dĩ: “Vậy lúc kết hôn chuẩn thêm chút kẹo hạnh phúc , bên nhà ống nhiều trẻ con cũng nhiều.”
…
Trong sân quá đông, Tạ Vân Thư ngại ngùng tiện gần chuyện với Thẩm Tô Bạch, mãi đợi tới lúc ngoài tiệm ăn cơm, cô mới giả vờ như chuyện gì chậm rãi theo phía , cố ý chậm hai bước.
Thẩm Tô Bạch cũng chậm, cho tới khi sánh bước ngang hàng với cô: “Lúc nào uốn tóc , .”
Vân Vũ
Nếu là tối hôm qua uốn, chắc chắn sẽ cho rằng là vì lễ đính hôn hôm nay, Tạ Vân Thư ánh mắt lảng tránh: “Là Lâm Thúy Bình ép đó, mấy hôm uốn đó…”
Khóe miệng cô khẽ mím , đôi môi phớt lên một màu hồng phấn, Thẩm Tô Bạch khẽ : “Vân Thư, bây giờ cuối tháng tám .”
“Ý là gì?” Tạ Vân Thư hỏi xong mới phản ứng , hai bên ước định hôn lễ của họ tháng mười, tính chỉ còn hơn một tháng nữa.
Hai họ rơi phía cùng, rõ ràng hôn nhiều , bây giờ sắp đính hôn , lúc ngay cả nắm tay cũng dám.
Thẩm Tô Bạch cúi đầu từ từ , ngón tay khẽ móc lấy tay cô buông : “Gặp phụ .”
Câu chuyện của họ dường như mới bắt đầu bước đầu tiên…
Tô Thanh Liên và Lý Phần Lan một thời gian gặp, hai chuyện hết, Tư lệnh họ Thẩm một câu cũng chen , chỉ thể lặng lẽ theo phía .
“Điền Hạo và cô gái yêu thật ?” Bàn xong chuyện hôn sự của con trai , Tô Thanh Liên lập tức dồn sự chú ý Điền Hạo, bà tối hôm qua mới tới, còn chuyện của Điền Hạo.
Lâm Thúy Bình và Điền Hạo đột nhiên ở bên , chuyện Lý Phần Lan cũng khá bất ngờ. đều là thanh niên, ngày nào cũng gặp mặt, mà Lâm Thúy Bình là tính cách hoạt bát, với Điền Hạo cũng khá xứng đôi.
Bà gật đầu: “Hai ngày nào cũng cãi , nhưng quan hệ khá .”
Lúc Tô Thanh Liên yên tâm, lúc ăn cơm tổng cộng bày hai bàn, Thẩm Tô Bạch mới hôm nay thêm hai ‘ vợ’ nữa…
Quý Tư Viễn đến nghiến răng nghiến lợi: “Đội trưởng Thẩm , Vân Thư chính là em gái ruột của , nếu đối xử với cô , là đầu tiên đồng ý.”
“Sẽ đối xử với cô .” Thẩm Tô Bạch bình thản tiếp nhận ‘ vợ’ tuổi còn bằng , và điềm tĩnh bổ sung một câu: “Sau con cái uống rượu đầy tháng, vẫn sắp xếp cho bàn chủ.”
Dù cho Quý Tư Viễn tự cho thêm một phận, vẫn là đối thủ của Thẩm Tô Bạch, bực bội nâng chén rượu: “Anh vợ mời uống rượu, dám uống ?”
Nhiệm vụ của Điền Hạo hôm nay cũng là tiếp rượu, ha ha nâng ly: “ uống cùng …”
Loại tình huống , gì chuyện uống rượu, ngay cả Tư lệnh họ Thẩm cũng nhấp ba chén, mặt dần dần nở nụ ôn hòa: “Tô Bạch, con đường của con thế nào thật sự nghĩ kỹ ?”
Thẩm Tô Bạch thần sắc thu liễm một chút: “Con .”
“Bên ông nội con, con tự giải thích.” Tư lệnh họ Thẩm chỉ một câu như , liền tiếp tục chủ đề nữa.
Ngồi bên cạnh ông, Bí thư Giang thở phào nhẹ nhõm: “Anh rể, Tiểu Bạch trong lòng .”
Tư lệnh họ Thẩm khẽ , đương nhiên , nhưng trở về Kinh Bắc chắc chắn tránh khỏi ăn đòn thôi, thằng nhóc hỗn hào thật sự cho rằng thể lừa lão gia? Lão gia tuy sức khỏe , nhưng đầu óc còn minh mẫn!
Chủ đề về lễ đính hôn, Tư lệnh họ Thẩm liếc Tạ Vân Thư đang cùng Tô Thanh Liên bên , nở một nụ : “Con mắt quả thật tệ.”
Người do vợ trúng, nhân phẩm chắc chắn vấn đề, mà cô gái quả thật xinh , cũng trách thằng nhóc hành động nhanh chóng như thúc giục bọn họ tới hỏi cưới.
Còn bàn của Lý Phần Lan khí hơn nhiều.
Tiệm ăn là khách sạn quốc khách, đương nhiên đẳng cấp cao, món ăn bày cũng phong phú, Lâm Thúy Bình ôm bụng liếc eo thon của Tạ Vân Thư, cuối cùng nhịn bắt đầu xơi cơm.
Kệ eo thon , ăn no mới sức mà ăn kiêng!
Tô Thanh Liên tâm trạng đặc biệt , bà nắm tay Tạ Vân Thư trái , thế nào cũng thấy hài lòng, một cao hứng cũng uống vài chén rượu, đầu óc choáng váng: “Con dâu vẫn là con gái hơn a, bàn tay nhỏ nhắn sờ mềm mềm, thật !”
Tạ Vân Thư bà trêu cho vui: “Di Liên, con gái chẳng lẽ là con trai ?”
Tô Thanh Liên uống rượu phản ứng cũng chậm nửa nhịp, bà thần bí hạ thấp giọng: “Đương nhiên , cháu , lúc Tiểu Bạch cứ nhất quyết sống chung với Điền Hạo, suýt chút nữa sợ chết!”
Cái gì?
Tạ Vân Thư cảm thấy Tô Thanh Liên thật sự say , bật : “Di Liên, đừng đùa nữa.”
“Không đùa , di Liên trong lòng khổ lắm!” Tô Thanh Liên méo miệng, tỉnh táo ngậm miệng: “Không đúng, gọi di Liên, gọi !”
Bà xong vui vẻ vỗ một cái eo nhỏ của Tạ Vân Thư: “Con trai thật lợi hại!”
Tạ Vân Thư: “…”
Câu ‘Tiểu Bạch cứ nhất quyết sống chung với Điền Hạo’ , cô tuy nghi hoặc, nhưng Tô Thanh Liên say rượu cô cũng chỉ thể như lời say.
Châu Mỹ Trân và bà lão Trương cùng , bộ sự chú ý của bà đều dồn Niệm Bằng, gắp cho bé đùi gà lột tôm, nghĩ tới việc rõ phận của nhưng nghĩ tới lời con trai tối hôm qua, vẫn nhịn .
Hôm qua Quý Tư An về nhà, bà nóng lòng đón lên: “Thế nào, họ đồng ý ? Chúng thể cho tiền, cho mấy ngàn cũng một vạn cũng , đều !”
Quý Tư An đồng ý , chỉ hỏi bà: “Mẹ, nghĩ tới Niệm Bằng trở về ? Tâm Tâm nếu còn sống, cô sẽ nghĩ ?”
“Chúng là của cháu, cháu trở về?” Châu Mỹ Trân sốt sắng mở miệng: “Là vì bà lão đồng ý ? Con đề cập chuyện cho tiền ?”
Quý Tư An trầm giọng : “Nếu là vì tiền, bà nhận nuôi Niệm Bằng. Mẹ, cháu vẫn nhớ Tâm Tâm, cháu nhà của là nhà của , còn nhà của cháu ở nhà ống.”
Hôm đó Châu Mỹ Trân nghĩ nhiều, nhưng bà vẫn tự tới xem đứa trẻ .
“Muốn ăn kẹo ?” Châu Mỹ Trân từ trong túi lấy sô cô la cho bé: “Bà cháu thích ăn kẹo.”
Trương Niệm Bằng từ chối: “Trẻ con đều thích ăn kẹo, nhưng lúc ăn cơm .”
Cậu bé ăn một miếng tôm, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi: “Vậy, bà thật sự là của cháu, ?”
Châu Mỹ Trân sững sờ, theo phản xạ về phía bà lão Trương đang một bên, bà tưởng Niệm Bằng phận của …