Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 283: Là Tạ Vân Thư rất đẹp
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:35:34
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, việc thành lập một công ty trang trí nội thất chuyện dễ dàng một câu là xong, cần nhân công và còn am hiểu ngành nghề.
Thẩm Tô Bạch mỉm : “Đừng nóng vội, phàm là việc gì chỉ cần bắt đầu, về sẽ quá khó khăn.”
Đất nước thiếu nhân tài, hơn nữa hiện nay phát triển nhanh, thể là trăm nghề đều cần khôi phục, chỉ những kẻ dám ăn cua mới xứng đáng tài sản.
Tạ Vân Thư nheo mắt : “Nghe vẻ lý, hiện giờ vẫn công ty trang trí nội thất chính quy, gì cũng tự tìm , Chu Hưng Vượng là tỉnh khác, lấy nhiều tinh lực như ? Dù tiền ai kiếm cũng là kiếm, thà để kiếm còn hơn.”
Thẩm Tô Bạch thực sự thích khí chất mạnh mẽ, quyết đoán nơi cô, bàn tay to của véo nhẹ mặt cô: “Bây giờ công việc xong, thể cùng đến cửa hàng bách hóa mua quần áo ? Đồng chí vị hôn thê?”
Ba chữ “vị hôn thê” vang lên từ miệng , mang theo sự quyến luyến vấn vương, khiến hàng mi của Tạ Vân Thư cũng run run.
Cô chủ động đặt tay lòng bàn tay , nở một nụ hiếm thấy dịu dàng: “Được thôi, vị hôn phu.”
Hai đến Bách hóa Vĩnh An, đây là cửa hàng bách hóa cao cấp nhất Hải Thành, đắt đỏ hơn nhiều so với nơi Tạ Vân Thư mua áo khoác lông vũ đây, cô liếc qua, một chiếc váy liền mà giá hơn một trăm tệ!
“Đổi chỗ khác , chỗ đắt quá.” Tạ Vân Thư lập tức lắc đầu, kéo Thẩm Tô Bạch định , cô kẻ ngốc bóp cổ .
Thẩm Tô Bạch cũng tỏ ngang ngược, mà để mặc cô kéo khỏi quầy hàng, mới : “Không là thứ đắt nhất ?”
Tạ Vân Thư phùng má: “Một chiếc váy bằng lương hai tháng của công nhân, đây gọi là đắt, mà gọi là xa xỉ!”
Hiện giờ cô cũng coi như chút tiền, váy hơn một trăm cũng mua nổi, nhưng vẫn cảm thấy đắt, váy mười mấy tệ ở chợ đêm mặc cũng khá , cũng đều là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, hà tất tiêu tiền oan uổng như .
Thẩm Tô Bạch chỉ mỉm , điều kiện gia đình và Tạ Vân Thư khác , quan niệm tiêu dùng đương nhiên cũng giống.
Hơn nữa, khi chuyển ngành, cùng bạn bè hợp tác mở công ty ngoại thương, năm ngoái lấy tiền nhàn rỗi mua chứng khoán. Ngay cả nhà cũng , lương một tháng của đầy một trăm tệ, nhưng tiền gửi thực tế vượt xa con năm chữ.
Với Thẩm Tô Bạch, chiếc váy với giá như thực sự xứng với hai chữ xa xỉ, năm ngoái do ăn ngoại thương, tìm hiểu thị trường quốc tế, một trang phục thương hiệu lớn quốc tế thậm chí thể bán với giá lên tới hàng ngàn tệ…
Kỳ thực, cách giữa hai chỉ là xuất , môi trường lớn lên từ nhỏ khác , thói quen sinh hoạt cũng sẽ khác biệt một trời một vực. Chỉ là Thẩm Tô Bạch bao giờ nghĩ sẽ đổi bất cứ điều gì nơi Tạ Vân Thư, bản cũng thích xa xỉ, chỉ là cảm thấy cô xứng đáng với những thứ hơn mà thôi.
“Em thích những thứ , chi bằng đến tiệm may tìm thợ cả quần áo? Chất liệu vải ở đó đều khá , hơn nữa cắt may vặn hơn, lẽ giá cả cũng phù hợp hơn?” Hai từ Vĩnh An , Thẩm Tô Bạch đưa đề nghị.
Tạ Vân Thư thấy giá cả phù hợp liền đồng ý: “Được.”
Rõ ràng cô mới là địa phương Hải Thành, mà Thẩm Tô Bạch quen thuộc nơi hơn cả cô, dẫn Tạ Vân Thư rẽ qua rẽ mấy một con hẻm nhỏ, một sạp nhỏ bên ngoài treo tấm biển gỗ với bốn chữ lớn ‘Diệu Hoa may đo’, trông vẻ lâu đời.
Vào trong, đó là một ông lão lớn tuổi, thấy chỉ ngước mắt lên: “May đồ mua vải?”
Tạ Vân Thư quanh một vòng, sạp hàng đặc biệt nhỏ, tường treo mấy chiếc áo dài màu sắc khác , so với quầy hàng sang trọng lộng lẫy của Bách hóa Vĩnh An, nơi thực sự quá đơn sơ. những bộ quần áo may , đặc biệt là đường cắt may mượt mà và những chiếc khuy cài tinh xảo, thật sự hợp với thẩm mỹ của phụ nữ phương Đông.
“Chủ tiệm, ơn đo kích thước cho bạn , chúng may một chiếc áo dài, để mặc trong tiệc đính hôn.” Thẩm Tô Bạch đơn giản rõ mục đích, thấy Tạ Vân Thư những bộ quần áo rời mắt, mặt cũng nở nụ .
Anh hỏi khẽ: “Thích ?”
Tạ Vân Thư gật đầu, hỏi nhỏ: “Chỗ trông vẻ rẻ hơn Vĩnh An nhiều, ?”
Thẩm Tô Bạch xác nhận cũng phủ nhận: “Chắc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-283-la-ta-van-thu-rat-dep.html.]
Tạ Vân Thư lúc mới yên tâm, chỉ một chiếc áo dài màu trăng tường : “Thợ cả, cháu thích chiếc .”
ông lão chỉ liếc cô, thẳng thừng bác bỏ đề nghị của cô: “Cô mặc cái hợp, may đồ thì lời khuyên của , thì đừng may nữa.”
Tạ Vân Thư: “…”
Làm ăn kiểu cứng nhắc quá ? Khách mua quần áo quyết định, mà do ông quyết định?
Với tính khí nóng nảy của Tạ Vân Thư, cô thực sự đầu bỏ , nhưng quá thích quần áo ở đây, nén tính tình hỏi thêm một câu: “Vậy ông cháu mặc chiếc nào thì hợp?”
Ông lão tuy lớn tuổi, đôi bàn tay gầy guộc chăm sóc , trông hề nếp nhăn, mịn màng hợp với tuổi tác.
Ông chỉ một chiếc áo dài trong góc: “Chiếc .”
Tạ Vân Thư theo, ánh mắt rời nổi, đó là một chiếc áo dài tay màu rượu vang, tay nghề và trang trí thể dùng bốn chữ ‘châu ngọc lấp lánh’ để hình dung, nhưng chút nào màu mè.
Phần là đường cắt hình vòng cung, giống với áo dài truyền thống, đó đính những viên ngọc trai lớn nhỏ khác , còn viền chỉ vàng, vạt áo xẻ rộng, đến phía đầu gối, phong tình nhưng phong lưu.
“Đeo vòng ngọc, hoa tai vàng.” Ông thợ cả trực tiếp lấy áo , đưa cho Tạ Vân Thư: “Vào thử , xong xuôi đo kích thước cho cô.”
Tạ Vân Thư sững sờ, nhưng cô còn là thích chiếc mà! Hơn nữa màu sắc sặc sỡ như cũng đành, trông cũng quá bắt mắt, mặc chẳng lẽ giống như các bà vợ lẽ trong thành phố cổ của Hải Thành ?
Thẩm Tô Bạc khẽ khuyên cô: “Thử , thích chúng chỗ khác.”
Tuy cảm thấy hợp, nhưng thể phủ nhận bộ đồ thực sự , tính cách Tạ Vân Thư mạnh mẽ đến , rốt cuộc vẫn là cô gái nhỏ, thể thích quần áo chứ?
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn chiếc áo dài đỏ đó.
Mấy phút , gương, ngay cả Tạ Vân Thư cũng chút hoảng hốt: “Đây, là ?”
Vân Vũ
Thẩm Tô Bạch phía cô, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Là Tạ Vân Thư .”
Những viên ngọc trai áo giống thật, Tạ Vân Thư sờ chất vải mịn màng, vẫn lo lắng về giá cả: “Chỗ chắc chắn đắt hơn Bách hóa Vĩnh An, ?”
Thẩm Tô Bạch cô cho buồn : “Chắc chắn .”
Tạ Vân Thư lúc mới yên tâm, quyết định: “Vậy cũng may một bộ từ đây!”
Sạp hàng ở đây trông khá nhỏ, nhưng quần áo tệ, vật giá rẻ quá hợp lý!
“Được.” Thẩm Tô Bạch đáp ứng.
Chỉ là Tạ Vân Thư , sạp hàng bao giờ tiếp đón thường, những may quần áo ở đây đều là quan chức và quý tộc, Bách hóa Vĩnh An so với nơi thì tính là gì chứ?
Chưa kịp đồ , cửa gỗ đẩy mở, một vị khách lên cửa.
Là một phụ nữ trẻ, dáng cao ráo khuôn mặt xinh , bước cửa ánh mắt đáp xuống Tạ Vân Thư, trong mắt thoáng qua chút bất ngờ từ từ mỉm : “Bộ đồ cất giữ lâu lắm nhỉ, lão Trần nỡ bán ?”