Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 92: Đầu Óc Chị Ôn Linh Hoạt
Cập nhật lúc: 2025-12-21 17:04:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Ninh là một nhà thiết kế giỏi lắng ý kiến, cuốn sổ nhỏ của cô ghi nhiều thông tin.
Ví dụ như những vấn đề khách hàng phản ánh: Túi áo nhỏ, khóa kéo trơn tru lắm, kiểu dáng bình thường, chống nước, giá cả quá đắt, đối với dáng cao thì quá ngắn…
Một vấn đề giới hạn bởi sự phát triển của thời đại thể đổi, Ôn Ninh chỉ thể ghi chép .
một cái thể cải tiến, Ôn Ninh liền hết đến khác mẫu, đưa đến dây chuyền sản xuất.
Bận rộn như , cô căn bản rảnh hỏi thăm những chuyện vặt vãnh khác.
Hôm nay, Ôn Ninh tan tầm, đột nhiên thấy tiếng cãi vã từ chỗ cửa hàng bán lẻ truyền đến.
“…Áo khoác lông vũ của các những bán đắt, chất lượng còn kém! Các rõ đây, chiếc màu đỏ vợ , ngứa còn nổi mẩn đỏ, đều là do mặc áo khoác lông vũ của các gây …”
Ôn Ninh nhíu mày, buông xe đạp, qua xem tình hình.
Đã ít vây quanh ở đó.
Người kêu ca giận dữ là một đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, phụ nữ trung niên bên cạnh vẻ mặt đau đớn, đang lộ hai cánh tay, đó là những nốt mẩn đỏ lớn rậm rạp.
Nữ công nhân tóc xoăn ở cửa hàng bán lẻ vẻ mặt kiên nhẫn.
“Không thể nào, nhiều mặc áo khoác lông vũ nhà chúng đều , chỉ các chuyện? Có các thấy quần áo chúng bán chạy, chạy đến vu khống khác ? cho các , thể nào…”
Thấy , đàn ông trung niên giận đến chịu nổi, lớn tiếng ồn ào.
“Ai vu khống ? Lúc mua áo khoác nhà các , là các vấn đề bảy ngày bao đổi, chúng mới tìm đến xưởng…”
“Các đều mặc thành như , trả đổi nha.”
Ôn Ninh nữ công nhân tóc xoăn ở cửa hàng bán lẻ vẻ mặt kiên nhẫn , lông mày nhíu chặt c.h.ế.t.
Làm việc kiểu gì ?
Cô tùy tiện kéo một nhân viên quen mặt , dặn dò, “Giúp gọi điện thoại cho xưởng trưởng Tống, trong xưởng việc gấp.”
Nhân viên gật đầu, chạy nhanh , Ôn Ninh lập tức đẩy đám đông , lên , giọng trầm .
“Anh cả, chị cả, hai khỏe, là Ôn Ninh, nhà thiết kế của xưởng, hai cứ gọi là Tiểu Ôn, chuyện của hai sẽ xử lý, thể văn phòng bên trong chuyện ?”
Cặp vợ chồng trung niên đều nghi ngờ cô, giọng đàn ông còn chút gắt gỏng.
“Có gì mà !? Các trả quần áo, báo công an , để công an tới xử lý!”
“Được thôi! Chúng cũng sẽ tìm công an…” Nữ nhân viên tóc xoăn tiếp lời cực nhanh, Ôn Ninh trầm giọng cắt ngang.
“Câm miệng! Cô đối xử với khách hàng thái độ gì, bây giờ cô đình chỉ công tác!”
Mấy sửng sốt.
Nữ nhân viên tóc xoăn giận đùng đùng, chất vấn, “Cô dựa cái gì đình chỉ công tác của ? Cô là ai ? là thích của xưởng trưởng Tống, xưởng trưởng Tống cũng gọi một tiếng dì!”
Vân Vũ
“Cho nên mới bảo gọi xưởng trưởng Tống lên.” Ôn Ninh sắc mặt lạnh lùng, “Anh sẽ xử lý cô.”
Nữ nhân viên tóc xoăn nghẹn lời, mắt về phía cổng lớn, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng dám phát tác.
Cô kiêu căng đến mấy, cũng địa vị của Ôn Ninh trong xưởng.
Ôn Ninh tâm trạng dài dòng với cô , duỗi tay, nữa mời cặp vợ chồng trung niên, “Anh cả, chị cả, mời trong.”
Cặp vợ chồng trung niên sững sờ, chủ yếu là họ ngờ Ôn Ninh việc nhanh gọn dứt khoát như .
Hai liếc , trao đổi ý kiến, đó gật đầu, “Được.”
Họ theo Ôn Ninh văn phòng tiếp khách.
Ngồi còn kịp , đàn ông liền móc mấy tờ đơn: Đơn khám bệnh của bệnh viện, đơn mua quần áo.
“Cô xem, đây là kết quả khám bệnh của chúng , bác sĩ thẳng là vấn đề chất liệu quần áo gây bệnh nổi mề đay cấp tính! Vợ ngứa đến buổi tối căn bản ngủ ! Cứ gãi ngứa mãi, da đều cào rách!”
Ôn Ninh kỹ, quả thật là .
Cô suy nghĩ một chút, “Anh cả, chiếc áo khoác lông vũ các mua từ chỗ chúng , các mang đến ?”
“Mang đến!” Người đàn ông trung niên lấy một túi, móc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-92-dau-oc-chi-on-linh-hoat.html.]
Ôn Ninh đưa tay sờ , lập tức cảm thấy đúng.
Cô cẩn thận lật xem, lông mày dần giãn .
Cô đến cạnh cửa, gọi lấy hai chiếc áo khoác lông vũ đây, đó đến mặt cặp vợ chồng trung niên.
“Anh cả, chị cả, chiếc áo khoác lông vũ của các do xưởng chúng sản xuất…”
Người đàn ông trung niên phật một tiếng dậy, giận dữ cắt ngang.
“Sao cô trốn tránh trách nhiệm như , cùng vợ cùng đến quầy hàng của các mua, tốn hết 55 đồng, là một tháng lương của , nhớ đặc biệt rõ ràng…”
Ôn Ninh trấn an, “Anh cả, xuống , từ từ giải thích.”
Cô cố sức, bằng một cái kéo nhẹ nhàng của vợ đối phương.
Ôn Ninh liền chủ yếu giải thích với phụ nữ trung niên.
“Chị cả, cả, hai xem, chỗ cổ áo chiếc quần áo của các nhãn hiệu, áo khoác lông vũ của xưởng chúng , chỗ cổ áo đều đặc biệt nhãn hiệu hai chữ Hồng Tinh, còn hoa văn.”
Cô lấy áo khoác lông vũ qua, từng cái triển lãm.
“Trừ nhãn hiệu, chiếc áo khoác lông vũ cũng kém chất lượng, hai xem đường may , cách , thậm chí chỗ nối cũng , theo phỏng đoán, vật liệu độn bên trong cũng phù hợp, chính là nguyên nhân dẫn đến cơ thể chị thoải mái.”
Ôn Ninh từ từ kể , sách mách chứng, cô xong, cặp vợ chồng trung niên đều tin phục.
, đàn ông trung niên chất vấn, “ thật sự là ở quầy hàng của các mua áo khoác lông vũ, còn đơn mua, chẳng lẽ là của các lấy một chiếc hàng giả cho ?!”
Ôn Ninh cũng tức giận, cô trầm ngâm hai giây.
“Đây là một khả năng trong đó, một khả năng khác là đ.á.n.h tráo áo khoác lông vũ của các , cả, chị cả, là báo công an , chuyện cần điều tra kỹ, chúng cũng sẽ cho phép mượn danh nghĩa xưởng chúng , bán áo khoác lông vũ độc.”
Cặp vợ chồng trung niên đồng ý.
Khi mấy ngoài, Tống Viễn Thư và Lưu Uy đều chạy đến.
Ôn Ninh đơn giản vài câu xong đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt hai đều trở nên thận trọng.
Sau đó, Tống Viễn Thư bảo thư ký đưa cặp vợ chồng trung niên báo công an, ba còn thì trong phòng mở họp.
Lưu Uy lo lắng sốt ruột.
“Mặc kệ là ai đ.á.n.h tráo áo khoác lông vũ, khẳng định nhái áo khoác lông vũ của chúng , mượn danh nghĩa chúng bán, chuyện cần thiết điều tra rõ, nếu áo khoác lông vũ nhãn hiệu Hồng Tinh của chúng sẽ mất danh tiếng.”
“Ừm, phối hợp công an điều tra.” Tâm trạng Ôn Ninh còn tính là tệ, “Nghĩ theo hướng , chuyện thể quảng cáo cho xưởng chúng .”
“Gì?”
Ôn Ninh nhướng mày, “Bắt hàng nhái, lúc chứng minh chất lượng áo khoác lông vũ chúng ưu tú, tìm một chuyện hôm nay thành bài báo, đăng lên báo chí, tuyên truyền tuyên truyền.”
Tống Viễn Thư và Lưu Uy hiểu, lập tức giơ ngón tay cái lên với Ôn Ninh, “Tốt, , vẫn là đầu óc chị Ôn linh hoạt.”
Bất quá ba đều , tiền đề của chuyện là loại trừ vấn đề nội bộ xưởng .
Có việc để mà bận rộn .
Tống Viễn Thư và Lưu Uy , Ôn Ninh nghĩ đến một chuyện.
“ , một nhân viên thật sự quá xử lý sự cố đột xuất, cần thiết tăng cường huấn luyện, thích mà Viễn Thư gọi là dì , đình chỉ công tác.”
“Thân thích gì chứ.” Tống Viễn Thư vẻ mặt hổ bất đắc dĩ giải thích.
“Hồi nhỏ ở cạnh nhà , vì cùng họ với , nên nhận chị, bảo gọi dì,
Cô động một chút là ở bên ngoài hồi nhỏ từng bế đổ phân xi tiểu tiện, sớm đình chỉ công tác của cô .”
Ôn Ninh và Lưu Uy nhịn , ha hả.